Chương 1 - Kế Hoạch Trả Thù Của Cô Gái Sắp Chết
Lúc tôi sắp chết, người bạn trai đã yêu tôi suốt bao năm lại đang tổ chức sinh nhật cho “bạch nguyệt quang” của anh ta, vừa cười nói vừa ôn lại những kỷ niệm đẹp giữa hai người họ.
Về sau, cả mạng xã hội đều lan truyền tin: “Người bạn gái mà anh ấy yêu nhất đã qua đời.”
Yêu nhất à? Buồn cười thật.
Tôi làm sao so được với nốt ruồi son ngay tim anh ta?
Nhưng… tại sao lúc biết tôi chết, anh ta lại khóc thảm như một con chó bị chủ bỏ?
01
Máy lạnh trung tâm của bệnh viện lạnh đến mức đầu ngón tay tôi tê buốt.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ “u ác tính” trên bản chụp CT, tay chân lạnh ngắt.
“Hứa Ngôn, anh có thể đến bệnh viện đón em không?” Tôi cố gắng nén cảm giác buồn nôn nơi dạ dày, giọng run rẩy.
Anh ta hạ giọng: “Anh đang bận, để sau đi.”
“Nhưng mà…”
“Ngoan, đừng làm loạn.”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã vội vàng cúp máy, giọng nói giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Ghế chờ ở hành lang bệnh viện lạnh ngắt.
Tôi mở WeChat lên, thấy Bạch Tinh Nguyệt vừa đăng dòng trạng thái mới:
“Bạn thân mười năm hiểu mình nhất, ngay cả lát gừng cũng phải cắt hình trái tim [ngại ngùng].”
Tấm ảnh là góc nghiêng của Hứa Ngôn — anh ta đang chăm chú nhìn vào nồi nước đường đỏ, ánh mắt dịu dàng đến mức chói mắt.
Ngón tay tôi run lên không kiểm soát nổi, tôi lại gọi cho Hứa Ngôn thêm lần nữa.
“Alo?”
Người bắt máy là Bạch Tinh Nguyệt, phía sau còn nghe thấy tiếng Hứa Ngôn: “Ai vậy?”
“Là chị Miêu Miêu.” Cô ta nhẹ giọng đáp, rồi quay lại giải thích với tôi:
“Hứa Ngôn đang nấu nước gừng cho em, giờ không rảnh.”
“Đưa máy cho anh ta.” Giọng tôi lạnh đến đáng sợ.
Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng sột soạt, sau đó là giọng Hứa Ngôn đầy khó chịu:
“Lại sao nữa?”
“Anh không nói là đang bận sao? Thì ra là bận nấu nước gừng cho Bạch Tinh Nguyệt?”
“Em đừng suy nghĩ lung tung, Tinh Nguyệt sống một mình, bệnh rồi cần có người chăm.”
“Kết quả kiểm tra của em có rồi.” Tôi nói khẽ.
“Kiểm tra gì?” Anh ta rõ ràng chẳng để tâm,
“Lần trước em nói đau dạ dày? Tự lo cho bản thân đi, uống nhiều nước ấm vào.”
Tôi cúp máy.
Gió đêm se lạnh, tôi đứng ở trạm xe buýt, nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tối đi.
Hứa Ngôn gọi ba cuộc, sau cùng gửi một tin nhắn:
“Đừng làm loạn nữa, lát anh về với em.”
Tôi mở WeChat của Bạch Tinh Nguyệt, năm phút trước cô ta lại đăng bài mới.
Trong ảnh là hai bàn tay đang cùng chạm vào một chiếc bát, dòng chữ ghi:
“Trải qua bao khó khăn, cuối cùng vẫn là anh.”
Thì ra, tôi chính là cái “khó khăn” trong chuyện tình của họ.
02
Tôi và Hứa Ngôn đã yêu nhau bốn năm.
Còn tôi — đã thích anh suốt mười năm rồi.
Hồi đại học, anh từng có một cô bạn gái là hoa khôi của trường.
Tôi chỉ có thể len lén nhìn anh trong mấy buổi sinh hoạt câu lạc bộ.
Mãi đến năm tư, hoa khôi kia theo một thiếu gia giàu có ra nước ngoài,
Hứa Ngôn vì thế mà uống đến xuất huyết dạ dày trong quán bar.
Đêm đó là tôi cõng anh về ký túc xá.
Anh nôn hết lên chiếc váy mới mua của tôi, giọng ngà ngà mơ hồ hỏi:
“Tại sao lại là em?”
Tôi nấu canh giải rượu cho anh, giúp anh chép luận văn tốt nghiệp,
đêm anh sốt, tôi thức trắng trông chừng cả đêm.
Ba tháng sau, anh nắm tay tôi nói:
“Miêu Miêu, mình thử quen nhau xem.”
Một chữ “thử” đó, kéo dài suốt bốn năm.
Hứa Ngôn là người ít nói, tính tình lạnh lùng.
Trong bốn năm yêu nhau, tôi học được cách nhìn vào đôi mày hơi nhíu của anh để đoán xem anh có khó chịu hay không,
nhìn vào khóe môi mím chặt để đoán anh đang cố nhẫn nhịn điều gì.
Tôi cứ ngỡ… đó chính là yêu.
Hôm nay, bác sĩ bảo tôi bị ung thư dạ dày.
Mà bạn trai tôi — đang nấu nước đường đỏ cho người yêu cũ vì cô ta đau bụng kinh.
Lúc ấy tôi mới hiểu, thì ra anh không phải là “băng giá”.
Chỉ là… không tan chảy vì tôi.
Hai giờ sáng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Hứa Ngôn đẩy cửa bước vào, tôi đang ngồi trên sofa, đau đến mức không đứng thẳng nổi người.
“Chưa ngủ à?”
Anh nới lỏng cà vạt, ánh mắt liếc qua mâm cơm trên bàn vẫn còn nguyên chưa đụng đến.
“Bạch Tinh Nguyệt thế nào rồi?” Giọng tôi khản đặc, nghe không còn ra tiếng người.
Anh cau mày:
“Không sao, khỏi rồi.”
Nói xong liền định đi vào nhà tắm, cứ như chúng tôi chỉ đang nói về thời tiết ngày mai.
“Vậy… hai người bắt đầu từ khi nào?”
Cuối cùng nét mặt anh cũng thay đổi:
“Em nói linh tinh gì vậy? Bọn anh chỉ là bạn.”
Chỉ là bạn.
Ba chữ ấy… như lưỡi dao cùn, trong suốt nửa năm qua cứ lặp đi lặp lại, cắt từng tảng thịt của tôi.
Giây phút này, ngoài cơn giận dữ, tôi bỗng thấy cực kỳ không cam tâm.
Và cũng chính trong khoảnh khắc đó —
kế hoạch trả thù… bắt đầu hình thành.