Chương 9 - Kế Hoạch Thay Đổi Triều Đại Của Vật Hy Sinh

Ta từng nghe nói, cái chết không phải là điểm cuối cùng, quên đi mới là điểm cuối.

Giang Hàn Chu, ngươi xem, vẫn còn người nhớ đến ngươi.

Nhất định phải cứu lấy chính mình.

Nhất nhất nhất định.

09

Khi xưa Lục gia bị tịch biên, Hoàng đế Tạ Uyên sai người lật tung Lục phủ, nhưng vẫn không thể tìm thấy miếng lệnh bài này.

Thẩm Tầm, cũng chính là người cha mê muội của ta, đã trầm ngâm hồi lâu:

"Bệ hạ, có lẽ không hề có miếng lệnh bài này, chỉ là Lục gia bày trò để lừa bệ hạ. Tục ngữ có câu trọng thưởng ắt có dũng phu, bệ hạ ngồi trên giang sơn, sao phải sợ một đội quân? Chi bằng giao cho thần quản lý."

Ngay sau đó, Thẩm Tầm xin lệnh huấn luyện Lục gia quân, thề sẽ huấn luyện họ thành những con chó chỉ trung thành với Tạ Uyên.

Những lời này khiến Tạ Uyên vô cùng hài lòng.

Lúc bấy giờ, ta vừa mới biết tin Lục gia bị diệt tộc, sau đó đã bị chủ mẫu đe dọa ép vào cung.

Tạ Uyên vỗ vai phụ thân ta: "Ái khanh yên tâm, trẫm sẽ chăm sóc tốt cho Yên Nhi."

Ông ta cứ tưởng Thẩm Phong Yên ta là báu vật trong lòng của Thẩm Tầm.

Xét cho cùng trước khi vào cung, lai lịch của ta đã được dựng nên hoàn hảo - một tiểu thư thông minh lanh lợi bẩm sinh, đáng tiếc thân thể yếu ớt, theo lời chỉ điểm của cao tăng, bắt buộc phải nuôi dưỡng ở trang viên nơi thôn quê cho đến tuổi cập kê.

Nhưng thực ra, làm sao Thẩm Tầm nỡ để con gái ruột, báu vật thực sự của ông ta vào cung chứ?

Ta chỉ là công cụ để ông ta thể hiện lòng trung thành với Hoàng đế.

Ông ta giả vờ yêu thương ta, nâng niu ta như báu vật, thậm chí khi tự mình đưa ta vào cung còn rơi hai hàng lệ trong suốt.

Nhưng mùa đông năm ta vào cung, khi được thăng làm Quý phi, ta đã gửi tất cả phần thưởng về nhà, hỏi thăm tình hình của mẫu thân ta.

Phủ đệ mãi không có hồi âm.

Cho đến khi ta không thể không mạo hiểm cho Lục Ý ra cung dò la, nàng ấy trở về, ta vẫn đang ở trong cung chờ tin tức, mãi đến canh ba nàng ấy mới đến, đôi mắt thiếu nữ sưng đỏ, mũi không ngừng khụt khịt.

"Thế nào rồi?"

Lục Ý tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

"Di nương được đưa đến trang viên yên tĩnh hẻo lánh để hưởng phúc, chủ tử yên tâm."

Ta lặng lẽ nhìn nàng ấy hồi lâu.

Suy cho cùng vẫn là một gương mặt non nớt, những nỗ lực che giấu mỏng manh như cánh ve.

"Lục Ý, ngươi lừa ta. Ngay cả ngươi cũng muốn lừa ta sao?"

Nàng ấy phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ta.

"Không phải vậy, tiểu thư, nô tỳ không dám... Di nương, di nương bị giam trong hậu viện, muốn trốn ra ngoài, không biết có phải thần trí không tỉnh táo muốn gặp tiểu thư không, bà ấy chạy chân trần trên phố, bị xe ngựa của công tử tiểu thư nhà giàu kéo lê nghiền nát... Phủ đệ nói việc này không được loan truyền, càng không được cho tiểu thư biết, nên đã vội vàng an táng."

Ngày hôm đó là lần đầu tiên kể từ khi vào cung ta cảm nhận được sự tuyệt vọng thấu xương, ngồi trên bậc thềm dài, khóc cạn nước mắt cũng không đợi được đến bình minh.

Ta nhẫn nhịn khắp nơi, đi từng bước một, cuối cùng đã trở thành phi tần được Tạ Uyên sủng ái.

Ta lợi dụng sự sủng ái của Tạ Uyên và chút lòng tin nhỏ nhoi đó, có được quyền lực tương đối tuyệt đối trong cung này.

Nhưng ta cũng có lúc bất lực.

Ví như Lục gia quân lúc này đây.

Giang Hàn Chu không hiểu ta đang nghĩ đến những chuyện xưa ấy, không hiểu tại sao ta bỗng khóc đến xé gan xé ruột. Hắn vụng về an ủi ta: "Thẩm Phong Yên, ngươi đã từng giúp ta, ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi. Ngươi đừng buồn."

Thánh chỉ của Tạ Uyên đã ban xuống.

Phụ thân ta Thẩm Tầm bị cách chức, thê tử là Triệu thị bị tịch thu gia sản, tất cả nam giới trưởng thành trong nhà đều bị chém đầu, nữ giới bị đày làm nô tịch.

Ngày Thẩm gia bị tịch biên, sắc xuân tươi đẹp, trong phủ tiếng khóc vang trời.

Ta ngồi trong khuê phòng kẻ mày vẽ môi, thực ra, một khắc trước đó, quản gia bên cạnh phụ thân đã xông vào cầu xin thảm thiết, nhưng ta chỉ cười, "Quản gia trí nhớ kém quá, quên mất ta chỉ là một thứ nữ hèn mọn, làm sao có thể bảo toàn được Thẩm gia?"