Chương 4 - Kế Hoạch Thay Đổi Triều Đại Của Vật Hy Sinh

Tất nhiên Bùi Uyển Nhi không dám nói ra nửa sau của sự thật.

Ta sai Lục Ý mang phương thuốc điều dưỡng đã chuẩn bị đến, sau khi Thái y viện xem qua, xác nhận không có vấn đề gì, sắc mặt Tạ Uyên mới dịu đi đôi chút.

Ta đúng lúc che mặt nức nở, mềm mại ngã xuống đất: "Bệ hạ, ngài thật sự đã oan uổng chết thần thiếp rồi. Thần thiếp nương nhờ bệ hạ bấy nhiêu năm, nuôi dưỡng ở khuê các đến bầu bạn bên cạnh đế vương. . ."

Tạ Uyên bước đến, ôm ta vào lòng: "Yên Nhi đã chịu ấm ức rồi, trẫm không nên nghi ngờ nàng."

Uyển Quý phi đứng bên cạnh trợn tròn mắt. Nhưng đã quá muộn rồi, Tạ Uyên sai người điều tra lai lịch của Lâm Thái y, sau khi phát hiện ra Lâm Thái y từng là tình lang của Uyển Quý phi trước khi vào cung, ông ta không còn muốn nghe nàng ta giải thích dù chỉ một câu.

"Tiện phụ, mệt cho trẫm sủng ái ngươi bao năm, ngươi lại báo đáp như vậy sao? Lăng loàn dâm đãng, trẫm hận không thể băm vằm ngươi và tên dâm phu kia thành muôn mảnh!"

Trước khi Uyển Quý phi bị giam vào lãnh cung, ta cố ý đến thăm.

Nàng ta nhìn thấy ta, không còn chút thân thiết như ngày trước.

"Thẩm Phong Yên, ta hận ngươi! Đều là người kéo dài hơi tàn trong hậu cung, tại sao ngươi lại được nâng niu trong lòng bàn tay? Ngươi có biết lão Hoàng đế hèn hạ thế nào không, thủ đoạn tra tấn người tầng tầng lớp lớp, ngươi lại biết ta phải làm thế nào mới bước được đến ngày hôm nay không? Chỉ bằng ngươi thôi sao? Tại sao ngươi lại có thể ngang hàng với ta?"

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.

Phải rồi, trước khi ta vào cung, nàng ta đã là vị Quý phi được sủng ái nhất hậu cung, thủ đoạn tâm tính làm sao người thường có thể sánh bằng.

Những năm qua ta giả vờ là bậc tiền bối lương thiện, chẳng lẽ nàng ta không phải cũng đang giả vờ thẳng thắn đanh đá sao?

Việc ta tiếp cận và lấy lòng, nàng ta hiểu rõ, vì vậy ta lợi dụng nàng ta để được Hoàng thượng để mắt đến. Nàng ta cũng lợi dụng ta, âm thầm loại bỏ tất cả phi tần trong hậu cung ngoại trừ ta và Hoàng hậu.

Nàng ta là người có dã tâm, nếu đã bị giam cầm trong hậu cung, nàng ta muốn trở thành người nắm thực quyền nơi này.

Đáng tiếc, nữ nhân thường dễ bị tình cảm làm rối loạn. Cũng có lẽ, nàng ta có tình cảm với Hoàng đế Tạ Uyên, nhưng nhiều năm đấu đá trong hậu cung đã khiến tâm hồn nàng ta có khoảng trống.

Thế là, tình lang ngày xưa đột ngột xuất hiện, khiến nàng ta tạm thời buông lỏng cảnh giác. 

Và rồi, ta đã tận dụng cơ hội này.

Ta đã dùng một số bạc lớn để mua chuộc tất cả mọi người, kể cả những người gác ngục.

Ta đưa cho nàng ta giấy bút đã chuẩn bị sẵn.

"Bùi Uyển Nhi, ta đã nói sẽ giúp ngươi, đó là sự thật. Bây giờ, ngươi còn một cơ hội cuối cùng."

05

Về đêm, ta mang theo bức thư viết tay của Bùi Uyển Nhi, lẻn vào phòng của Giang Hàn Chu.

Hắn như thể đã chờ đợi ta, ngọn đèn nhỏ bên giường vẫn sáng.

Thấy ta vẫn bình an, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Nương nương, chiêu này quá mạo hiểm rồi."

Ta cười tươi tắn, choàng tay ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng vỗ về: "Giang Hàn Chu, ngươi lo lắng cho ta sao?"

Thanh kiếm của hắn đã đặt ngay trên cổ ta.

"Vĩnh Phi nương nương, xin hãy tự trọng."

Ta nén nỗi buồn trong lòng, tạo nét cười dịu dàng quyến rũ: "Giang Hàn Chu, trong hai năm qua, bổn cung đã không ít lần thăng chức cho ngươi, ngươi nên đối xử với ta dịu dàng hơn chứ."

Giang Hàn Chu vén màn lên, mái tóc chưa buộc, khoác áo khoác.

Làn da hắn không phải quá trắng, mà có màu mật ong, lông mày dài và đẹp, khóe mắt hơi nhô lên, trên má trái và khóe mắt phải đều có một nốt ruồi đỏ, dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn tú ấy lại càng tỏa sáng rực rỡ khó tả.

Trong khoảnh khắc đó dường như chàng thiếu niên Tướng quân ngày nào vẫn vẹn nguyên.

Tiếc rằng, chỉ trong thoáng chốc lại tan biến.

Ta liếc nhìn xuống tấm đệm mỏng của hắn, thanh kiếm trên cổ ta lập tức hơi ép sâu thêm một chút.

Ta không để bụng, đưa bức thư cho Giang Hàn Chu.