Chương 5 - Kế Hoạch Tài Chính Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tin nhắn tôi gửi đi, nhóm chat “Gia đình hòa thuận nhà họ Chu” ngay lập tức rơi vào trạng thái chết lặng.

Thời gian như ngưng đọng.

Vài phút sau, màn hình điện thoại bắt đầu xuất hiện dòng chữ xám:

“XXX đã thu hồi một tin nhắn”

Từng người từng người, những kẻ nãy giờ buông lời trách móc, lần lượt thu hồi tin nhắn.

Cảnh tượng, buồn cười đến nực cười.

Ảnh đại diện của Trương Thúy Lan liên tục nhấp nháy trong trạng thái “Đối phương đang nhập…”, rồi lại im bặt.

Cứ như thế lặp đi lặp lại suốt năm phút — cuối cùng bà ta không gõ nổi một chữ.

Tôi đặt điện thoại xuống, cầm ly nước lên, nhấp một ngụm nước ấm.

Dùng “phép” để trị “phép”, là cảm giác sung sướng nhất trần đời.

Tôi đã dùng chính cái “nguyên tắc” mà bà ta tự hào, dùng đúng thứ “nghiệp vụ tài chính” mà bà ta quen thuộc nhất, để bóc trần toàn bộ sự tính toán nhỏ nhen, bẩn thỉu của bà ta — rõ ràng, không sót một chữ.

Cú vả này — vừa đau, vừa kêu.

05

Không khí trong nhà, đã lạnh đến mức đóng băng.

Tôi về đến nơi thì Chu Hạo đang ngồi sầm mặt trên ghế sofa, sắc mặt u ám như một miếng gan heo đông lạnh ba ngày.

Trương Thúy Lan ở trong phòng, không ra ngoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén.

Chu Dương thì khóa trái cửa phòng ngủ phụ, trốn biệt tăm.

Tôi thay giày xong, đi thẳng về phòng ngủ. Sau lưng, giọng của Chu Hạo vang lên, khàn khàn, đầy giận dữ.

“Lâm Vãn, em nhất định phải làm mọi chuyện bẽ mặt đến mức này sao?!”

Anh ta đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt tôi, cúi đầu trừng mắt, trong mắt đỏ ngầu đầy tia máu.

“Mặt mũi của mẹ anh bị em vùi dập hết rồi! Sau này bà còn biết sống sao trước mặt họ hàng đây!”

Tôi bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên thấy người đàn ông trước mặt mình xa lạ đến đáng sợ.

“Người làm mất mặt không phải em, mà là người tự đưa ra điều lệ bất công, tham lam muốn chiếm hết phần lợi, rồi cuối cùng bị sự thật vạch trần.”

Tôi chậm rãi, từng chữ rõ ràng: “Chu Hạo, thể diện của mẹ anh không đến lượt em phải đánh đổi bằng sự nhẫn nhịn và danh dự. Nếu bà muốn giữ thể diện trước họ hàng, thì đừng làm những chuyện không biết xấu hổ.”

“Em…” Anh ta tức đến run rẩy cả người, tay chỉ vào tôi cũng đang phát run, “Đó là mẹ anh! Em không thể nhường bà một chút sao?!”

“Tại sao em phải nhường? Chỉ vì bà già hơn? Chỉ vì bà là mẹ anh? Chu Hạo, em lấy anh là để xây dựng gia đình của riêng hai chúng ta, không phải để làm bảo mẫu từ thiện cho cả họ nhà anh!”

Đúng lúc ấy, tiếng khóc của Trương Thúy Lan trong phòng vang lên dữ dội hơn, xen lẫn cả tiếng đập ngực, gào khóc thảm thiết.

“Tôi sống không nổi nữa rồi! Tôi tạo nghiệp gì mà nên nỗi này! Nuôi con trai lớn rồi, cưới vợ quên cả mẹ! Giờ đến em trai ruột mà cũng đem ra tính toán! Cái nhà này không còn chỗ cho tôi nữa rồi…”

Vừa khóc, bà ta vừa rình xem động tĩnh bên ngoài.

Biểu cảm của Chu Hạo lập tức trở nên đau khổ, giằng xé, anh ta nhìn tôi như cầu cứu: “Vãn Vãn, anh xin em đấy, đừng kích bà nữa được không…”

Tôi nhìn gương mặt “dàn hòa” đầy giả dối của anh ta, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

Tôi quay lại bàn làm việc, cầm lấy bản “Bảng chi tiêu gia đình” đã in sẵn, đóng gáy chỉnh tề, dằn mạnh lên bàn trà giữa phòng khách, phát ra một tiếng “chát” dứt khoát.

“Em không muốn dài dòng thêm nữa. Giờ có hai lựa chọn.”

Giọng tôi lạnh như băng.

“Một, từ ngày mai, Chu Dương phải trả em 1,500 tệ/tháng tiền thuê phòng phụ, và 500 tệ tiền sinh hoạt. Thức ăn tự mua hoặc trừ vào 500 đó.

Hai, trong vòng một tuần, nó phải dọn khỏi căn nhà này.”

Chu Hạo tròn mắt nhìn tôi như nhìn quái vật: “Em điên rồi à?! Nó là em trai anh! Sao em có thể đuổi nó đi?!”

“Căn nhà này, em bỏ một nửa tiền cọc, hiện tại cũng đang trả một nửa tiền vay. Về mặt pháp luật, em là đồng chủ sở hữu. Em có quyền quyết định ai được ở, ai không.”

Tôi đối mặt với ánh nhìn của anh ta, không lùi nửa bước:

“Nó đã trưởng thành, không phải đứa bé, không phải phần phụ tùng của anh, càng không phải nghĩa vụ của em. Anh thương em trai thì tự bỏ tiền thuê nhà cho nó, hoặc chính anh dọn ra ngoài mà ở cùng nó.”

Tôi vừa dứt lời, Trương Thúy Lan từ phòng lao ra như một con sư tử cái nổi điên.

Bà ta chỉ thẳng vào mặt tôi, gào lên như xé họng:

“Đồ đàn bà độc ác! Mày toan tính gì thế hả? Chưa kịp sinh cho nhà họ Chu lấy một mống con, mà đã muốn đuổi hết người nhà tao ra ngoài! Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống, thì thằng Chu Dương còn được ở đây!”

“Sinh con cho nhà họ Chu?”

Câu đó — như một lưỡi dao tẩm độc, đâm thẳng vào điểm yếu sâu nhất trong tim tôi.

Tôi chỉ cảm thấy máu dồn thẳng lên đầu, toàn bộ sự kiềm chế bấy lâu sụp đổ trong tích tắc.

Tôi rút điện thoại, mở ngay chế độ quay video, đưa camera hướng thẳng vào khuôn mặt méo mó vì giận dữ của Trương Thúy Lan.

“Bà Trương Thúy Lan, làm ơn lặp lại những lời vừa rồi của bà một lần nữa.”

Giọng tôi nhẹ như gió, nhưng lại lạnh đến mức không thể phản kháng.

“Tiện thể nhắc bà một câu: theo Bộ luật Dân sự, nếu trong thời kỳ hôn nhân mà bên vợ/chồng bị chửi rủa, ngược đãi tinh thần công khai, thì hoàn toàn có thể khởi kiện đơn phương ly hôn và yêu cầu bồi thường tổn thất. Những lời bà vừa nói, đủ để cấu thành hành vi xúc phạm nhân phẩm.”

Tiếng gào chửi của Trương Thúy Lan lập tức nghẹn lại, như bị ai bóp cổ.

Bà ta nhìn chằm chằm vào chấm đỏ nhấp nháy trên điện thoại, mặt đỏ gay rồi tím bầm, há mồm mấy lần, nhưng không nói nổi một chữ.

Bà ta sợ rồi.

Người đàn bà cả đời tinh ranh tính toán ấy, lần đầu tiên — bị đứa con dâu mà bà luôn coi thường dồn vào chân tường, để lộ vẻ sợ hãi.

Tôi cất điện thoại, nhìn khuôn mặt tái mét của Chu Hạo và vẻ bối rối kinh hoàng của Trương Thúy Lan, không cảm thấy chút thỏa mãn nào — chỉ thấy một nỗi lạnh lẽo đến rợn người.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)