Chương 3 - Kế Hoạch Phá Sản Để Trả Thù

Rõ ràng cô ta biết tôi là ai.

Cũng rõ ràng – cô ta không phải bị chen vào, mà là chủ động làm người thứ ba.

Giờ đây, cô ta muốn đường hoàng dùng danh phận “kẻ thứ ba” để khiêu khích tôi sao?

Chậc, cô ta có biết mình đang ăn, đang dùng những thứ mà một nửa trong số đó là của tôi không?

Tôi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lướt qua cái bụng lùm lùm của cô ta: “Cô là…?”

Cô ta không dám thừa nhận thân phận không mấy vẻ vang ấy, chỉ luống cuống nói lý do quen tôi.

Nghe qua đã thấy gượng gạo và nhạt nhẽo.

Tôi không đáp, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt nửa cười nửa không.

Tôi muốn cô ta biết, mánh lới của cô ta tôi đã nhìn thấu từ lâu.

Một dây tơ hồng ký sinh vào người khác quá lâu thì đã chẳng còn sức chịu gió mưa.

Dưới ánh mắt của tôi, cô ta chỉ cầm cự được chưa đầy ba mươi giây đã vội vàng bỏ chạy.

Bóng lưng lúng túng, lộ rõ vẻ thảm hại.

Tôi cảm thấy thật buồn.

Buồn cho cô ta – cũng buồn cho cái xã hội này.

Trẻ tuổi, có tay có chân, không chịu làm gì khác, lại đi làm công cụ sinh đẻ cho người khác.

5.

Chuyện này Trì Hạo có biết hay không tôi không quan tâm.

Người phụ nữ anh ta nuôi dám đến tìm tôi gây sự, thì đó chính là trách nhiệm của anh ta.

Tôi quyết định bắt đầu xúc tiến chuyện ly hôn.

Chưa kịp hành động, tôi đã nhận được hàng loạt tin nhắn từ bạn thân.

Cô ấy gửi cho tôi những bài đăng khoe của của người phụ nữ kia trên mạng xã hội.

Chuyện này với tôi không lạ, nhưng lần này lại khác.

Cô bạn còn nhắn kèm: “Cô ta đang cố tình khiêu khích cậu.”

Ai mà chẳng có vài người bạn thân sẵn sàng ra tay vì mình?

Tôi đã để bạn mình kết bạn với cô ta từ lâu, chỉ cần có biến động gì là tôi biết ngay.

Tôi mở tấm ảnh cuối cùng ra xem, là bài đăng mới nhất trên trang cá nhân của cô ta.

Tấm ảnh là một đứa bé đang cười khanh khách, lăn tròn trên sàn.

Trên đó còn kèm theo vài dòng chữ –

Nội dung đại khái là: “Chị có hung hăng cỡ nào thì sao chứ? Tất cả những gì chị vất vả gây dựng sau này chẳng phải cũng sẽ thuộc về con tôi sao?”

À, suýt nữa tôi quên mất – cô ta có con.

Tôi thì không.

Mà con của cô ta với chồng tôi – dù là con ngoài giá thú – vẫn có quyền thừa kế hợp pháp.

Cái xã hội này… thật đúng là chó má.

Tôi lại nhìn sang bản thỏa thuận ly hôn trên tay.

Dù tôi có giành giật cỡ nào, cũng chỉ có thể giữ lại được 70% tài sản.

Nhưng 30% còn lại cộng với lợi nhuận ròng hằng năm của công ty, cũng đủ để nuôi sống gia đình 5 người nhà cô ta vài đời.

Cảm ơn bài đăng đó đã nhắc tôi một điều.

Cứ thế ly hôn thì quá rẻ cho họ rồi.

Con đường tôi đã bỏ cả nửa đời người để tạo dựng, không có sự cho phép của tôi – thì chẳng ai được quyền đặt chân lên.

6.

Sau một tháng chiến tranh lạnh, Trì Hạo bắt đầu xuống nước đủ kiểu.

Chắc anh ta tưởng tôi nhịn lâu như vậy mà không bùng nổ, thì lần này cũng sẽ dễ dàng tha thứ như những lần trước anh ta làm sai chuyện vặt.

Anh ta nghĩ sai rồi. Sai đến mức nực cười.

Không những không được tôi tha thứ, anh ta còn bị tôi chửi cho một trận thê thảm.

Tôi không giữ mặt mũi cho anh ta nữa, lột trần cái vỏ đạo mạo giả dối, dùng những lời cay nghiệt nhất mà cả đời tôi có thể nghĩ ra để nguyền rủa anh ta.

Gương mặt từng được cho là nhã nhặn, chín chắn của Trì Hạo dần dần vỡ vụn dưới từng lời nói của tôi.

Cuối cùng, anh ta còn dám phản đòn: “Hứa Tuệ em có biết bây giờ em chẳng khác gì một con đàn bà chua ngoa không?”

Đàn bà chua ngoa?

Tôi cười lạnh, ánh mắt nhìn anh ta chẳng khác nào đang nhìn một đống rác: “Tôi dám nhận mình là đàn bà chua ngoa. Còn anh, Trì Hạo, anh dám nhận mình là một quả dưa leo thối, một con lợn giống chỉ biết gieo giống, là kẻ rác rưởi phản bội hôn nhân không?”

Mặt Trì Hạo tái mét.

Một tháng yên bình khiến anh ta sinh ra ảo tưởng rằng tôi sẽ mềm lòng.

Anh ta nghĩ tôi già rồi, không có con cái, công ty thì do hai người cùng lập, nếu rời xa anh ta tôi sẽ không sống nổi.

Cho nên anh ta mới dám tự tin như thế.

Gần hai mươi năm bên nhau, tôi tưởng anh ta hiểu tôi lắm. Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá anh ta quá cao.

Cuộc độc thoại chửi mắng của tôi kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ.

Kết quả là Trì Hạo đập cửa bỏ đi, chỉ để lại một câu “Anh cần suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này.”

Phì!

Anh ta không xứng.

Công ty là do tôi và Trì Hạo cùng dựng nên.

Không ai hiểu rõ điểm sống còn của nó hơn tôi.

Thậm chí, có khi tôi còn hiểu rõ hơn cả anh ta.

7.

Từ sau lần cãi nhau đó, Trì Hạo không bao giờ về nhà nữa.

Anh ta công khai dọn đến sống ở nhà cô bồ.

Còn tôi thì cũng công khai bắt đầu ra tay với công ty.

Tôi biết rõ, công ty không thể sụp đổ quá nhanh.

Không phải vì tôi còn vương vấn gì Trì Hạo.

Mà là vì cái thai trong bụng người phụ nữ kia vẫn chưa đủ tháng.

Cô ta vẫn có quyền lựa chọn bỏ thai.

Điều đó thì không được.

Dù sao thì cũng là hai mạng sống, gia đình năm người của họ phải đông đủ nguyên vẹn mới đúng chứ.

Đến ngày thứ chín kể từ khi Trì Hạo không về nhà, mẹ anh ta đến tìm tôi.

Bà cụ đó – người đã ngạo nghễ trước mặt tôi suốt nửa đời chỉ vì tôi không sinh con – giờ ngồi trong phòng khách nhà tôi, cố cười mà mặt cứng như đá.

Lời nói bóng gió quanh co, trách tôi không nên cãi nhau với Trì Hạo.