Chương 4 - Kế Hoạch Mượn Tiền Ngày Sinh Nhật
11
“Thật tưởng mình là tiên nữ chắc? Đong đưa thằng này, tán tỉnh thằng kia.”
“Còn bày đặt cá cược mượn tiền nữa chứ. Đến nhà nó một lần thì bao nhiêu? Mười tệ? Năm tệ? Hay là hai tệ thôi?”
Tiếng cười bỡn cợt vang lên. Tôi nhíu mày, tiện tay ném luôn ly trà sữa rỗng trong tay ra phía trước — rơi đúng trước mặt hai tên đó, khiến chúng giật bắn cả mình.
“Kiếm chuyện à?” Một tên quay đầu nhìn tôi.
“Không có, chỉ là đang vứt rác thôi mà.”
Tôi nở một nụ cười chẳng chút thân thiện:
“Rác ở đâu, tôi ném về hướng đó.”
Tên kia sầm mặt, ánh mắt lóe lên tia hung hãn, bước về phía tôi vài bước. Nhưng tên còn lại kéo hắn lại, rồi nhìn tôi với ánh mắt dâm dê:
“Sao? Cô cũng định mượn tiền à? Muốn bao nhiêu? Trả kiểu gì đây? Trên giường à?”
“Mày nói cái gì cơ?”
Một lon nước bay vèo tới, sượt qua đầu tên đó rồi đập “đoàng” vào tường, lăn tới tận chân tôi.
Giang Hạc Vũ từ xa bước lại, nhướn mày:
“Lặp lại lần nữa xem?”
“Anh Vũ… chuyện này có liên quan gì đến anh đâu. Bọn em cũng đâu làm gì cô ta, là cô ta tự kiếm chuyện mà…”
Giọng hắn càng nói càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn giữa không khí.
“Không liên quan? Tao nói với mày là không liên quan à?”
Giang Hạc Vũ cúi người nhặt lon lên, tiện tay giơ tay khẽ đặt trên vai tôi — thực ra chỉ lơ lửng, không chạm vào.
“Đây là đại kim chủ của tao đấy. Cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Hai tên đó liếc nhau, định mở miệng cãi, nhưng Giang Hạc Vũ đã mất kiên nhẫn, “chậc” một tiếng, tung một cú đá hất tung thùng rác bên cạnh.
Thùng rác ngã đổ, phát ra tiếng vang lớn trong con hẻm nhỏ.
Cậu ấy chỉ vào khúc ngoặt phía trước, ánh mắt u ám:
“Còn không biến? Muốn tao đích thân tiễn à?”
Hai tên kia không nói thêm lời nào, quay người chạy biến.
“Mấy thứ rác rưởi.”
Giang Hạc Vũ bực bội đá thêm mấy phát vào tường.
Rồi cậu ấy và tôi bắt đầu lục đục… dọn lại đống rác vừa bị đổ tung.
“Cậu nè với năng lực của cậu, không cần đá cái thùng rác đó họ cũng tự biết đường chạy.”
Tôi vừa nhặt một lõi táo lên bỏ vào thùng vừa nghi hoặc:
“Vậy cậu đá thùng rác làm gì?”
“Chủ yếu là để… trông cho ngầu.”
Giang Hạc Vũ làm động tác tung chân mô phỏng cú đá, nói tỉnh bơ:
“Ngầu thì người ta mới gọi là ‘Anh Vũ’, không thì chỉ bị gọi là ‘tên hung dữ vừa xấu vừa thô lỗ’ thôi.”
“Vậy sao? Anh Vũ hả?”
Tôi chống tay xuống đất, bất ngờ ngẩng đầu thật gần nhìn cậu ấy.
“Cậu… cậu cậu làm gì đấy?”
Cậu ấy hoảng hốt ngã ngửa ra sau, suýt nữa đầu chui vào thùng rác.
“Không làm gì cả, nhìn xem cậu có đủ ‘ngầu’ không thôi.”
Tôi giả vờ nghiêm túc quan sát.
Tôi tiến một bước, cậu ấy lùi một bước — cuối cùng, một người cao to lại rúc sát vào góc tường, trông yếu ớt và đáng thương đến tội.
“V–vậy… ngầu… thật chứ?”
Cậu ấy ấp úng hỏi.
“Cậu đoán xem?”
Tôi phủi tay đứng dậy, chuẩn bị về nhà.
Giang Hạc Vũ lập tức chạy theo, lại quay về phong thái “Giang hồ nhân Anh Vũ”.
Nè cậu nhỏ xíu như thế, sức tấn công không bằng con mèo, nói chuyện với mấy thằng đầu đất đó làm gì?”
“Người quân tử báo thù mười năm chưa muộn, biết không? Cậu cũng có thể mua cuốn sổ nhỏ mà ghi lại, nhận một anh đại như tôi làm chỗ dựa, có người thay cậu trả thù.”
“Phải biết bảo vệ bản thân chứ.”
Cậu ấy lải nhải suốt cả đoạn đường về đến cổng khu tôi ở, tôi mới có cơ hội chen vào một câu:
“Nhưng… lời bọn họ nói thật sự quá bẩn, tớ…”
“Tớ biết.”
Giang Hạc Vũ ngẩng đầu lên, tay khẽ lơ lửng trên tóc tôi vài vòng, rồi lại thu về.
Cuối cùng cậu ấy nghiêng mặt đi, khẽ nói:
“Tớ biết. Lần sau muốn đối đầu với tụi nó thì… nhớ đợi lúc tớ có mặt hẵng ra tay.”
12
Đêm hôm đó, mãi đến 12 giờ 30, tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ Giang Hạc Vũ.
Cơn buồn ngủ như cơn sóng đánh úp, khiến tôi gục đầu xuống bàn định thiếp đi.
Đành cố gượng dậy, với tay lấy mấy tờ giấy bên cạnh, bắt đầu… gấp hạc giấy.
Đây là cách giải buồn ngủ độc quyền của tôi — mỗi lần mệt mỏi rã rời, hoặc áp lực đến mức muốn phát khóc, tôi lại gấp hạc giấy.
Có khi là để thả lỏng đầu óc.
Có khi lại là… vì nghĩ đến Giang Hạc Vũ.
Tôi nghĩ, mười năm sau, những con hạc giấy này sẽ ở đâu?
Liệu chúng sẽ ở bên tôi, hay ở bên cậu ấy?
Liệu có một con đang yên lặng nằm trên bàn học nào đó của cậu ấy, để mỗi khi nhìn thấy lại nhớ đến Lâm Vụ Lam?
Gấp đến con hạc thứ ba, cơn buồn ngủ cũng bớt đi phần nào.
Tôi cầm cây bút, viết lên cánh từng con hạc:
• Trên cánh con thứ nhất:
“Xin lỗi anh trai nhé, moi của cậu tí tí thôi.”
• Con thứ hai:
“Tình yêu ngọt ngào đến mức nào cơ chứ?”
• Con thứ ba:
“Anh Vũ, cậu thật sự siêu đẹp trai! Đẹp trai nhất vũ trụ!”
Viết xong, tôi nhét cả ba con hạc vào lọ thủy tinh nhỏ, rồi lại lôi quyển bài tập toán ra làm.
Khó quá đi mất.
Tôi nghĩ, phải kiến nghị với Giang Hạc Vũ làm ra một loại trà sữa mới, đặt tên là:
“Sự hành hạ của toán học.”
Thế chắc chắn bán chạy.
12 giờ 58, cuối cùng Giang Hạc Vũ cũng nhắn tin.
Cậu ấy nối tiếp câu chuyện hôm trước, khi tôi hỏi vì sao cậu biết tôi sẽ trúng thưởng — lại còn trúng đúng trà sữa.
Tin nhắn chỉ có sáu chữ:
“Nhất định trúng, dàn xếp cả.”
Dàn xếp hả?
Được rồi, tôi muốn xem thử, cậu dàn xếp kiểu gì.
13
Tôi nôn nóng muốn đến tiệm của Giang Hạc Vũ để cào thẻ.
Bình thường tôi hay đi vào buổi tối sau giờ học, nhưng hôm nay không kìm được, trưa đã đến rồi.
Giang Hạc Vũ hình như đã đoán trước được, trong tay cậu ấy đã cầm sẵn một thẻ, định đưa cùng với ly trà sữa.
“Khoan đã!”
Tôi giơ tay chặn lại:
“Tớ không lấy thẻ này đâu, tớ may mắn mà — phải tự tay chọn mới được.”
Dàn xếp gì chứ? Vận mệnh của tôi là tôi định đoạt!
Giang Hạc Vũ khó xử liếc nhìn chiếc hộp đựng thẻ, vẻ mặt tràn đầy giằng co:
“Nhưng mẹ tớ không cho tự chọn. Tớ cho cậu chọn thì không công bằng với người khác mà?”
Tôi đưa hai tay che miệng, ghé sát lại nhỏ giọng đầy thần bí:
“Quan hệ của tụi mình mà, mở một ‘cửa sau’ nho nhỏ, không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?”
Cậu ấy như có điều suy nghĩ, gật đầu ra chiều hiểu chuyện, sau đó ngẩng đầu hỏi tôi:
“Vậy tụi mình hôm nay là quan hệ gì?”
“Thì… thì là quan hệ ‘con nợ – chủ nợ’ á. Cậu là chủ nợ của tớ.”
Tôi nói đầy lý lẽ:
“Còn cả quan hệ kim chủ nữa, tớ là khách hàng thân thiết của cậu.”
“Ừ, mỗi người một vai trò.”
Có vẻ đã bị tôi thuyết phục, Giang Hạc Vũ bật cười, đẩy chiếc hộp về phía tôi:
“Xin mời, tiểu thư Kim Chủ.”
Tôi chắp tay cầu nguyện, thầm niệm tám lần trong lòng:
“Thẻ hồng, thẻ hồng, thẻ hồng, xin cho con trúng thẻ hồng với cái móc mèo bông kia đi, mèo thần phù hộ con!”
Rồi tôi nhắm mắt lại, hai tay run rẩy thò vào hộp, chọn bừa một tấm.
“Chính nó rồi!”
Tôi xoa xoa tay, thổi một hơi lên tấm thẻ, hưng phấn cào ra.
Không dám nhìn thẳng, tôi hé hé mắt, từng chút dời ngón tay ra khỏi mặt thẻ.
“Oh yeahhh!”
Tôi hét lên vui sướng — quả nhiên là màu hồng!
Móc mèo bông màu hồng, tớ đến đây!
“Thấy chưa?”
Tôi đắc ý rút thêm mấy tấm thẻ khác ra, cầm trước mặt Giang Hạc Vũ lắc qua lắc lại:
“Tớ đã bảo vận may của tớ đỉnh mà.”
“Phục, phục rồi, nhận thua luôn.”
Cậu ấy xoay xoay tấm thẻ định đưa tôi ban nãy, cười khổ lắc đầu.
Tôi vui vẻ mượn thêm năm hào, sau đó ôm lấy móc mèo bông màu hồng mà hôn một cái rõ to, nâng niu trên tay bước ra khỏi tiệm.
Đi được mấy bước, tôi cứ cảm thấy… có gì đó là lạ.
Thế là tôi quay lại.
Chưa vào hẳn cửa đã thấy Giang Hạc Vũ đang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay, lại xoay xoay một vòng, cuối cùng… ném trở lại vào hộp.
“Tớ biết ngay mà.”
Cậu ấy cười khẽ, mở tủ sau lưng ra, cất cái hộp tôi vừa chọn vào trong, thay bằng một hộp khác, lẩm bẩm:
“Toàn bộ là thẻ hồng, muốn rút thế nào thì rút.”
Tôi sờ lên mặt mình — không tin vào mê tín cũng không được nữa rồi, cậu ấy thật sự quá biết cách làm người ta xiêu lòng.
Tôi không kìm được, chủ động nhắn tin cho Giang Hạc Vũ:
Lâm Vụ Lam trúng thưởng chưa?”
“Rồi.”
Cậu ấy trả lời:
“Nhưng không trúng trà sữa.”
“Hết cách, ai bảo cô ấy nhìn cái móc mèo bông đó mà nhỏ dãi đâu.”
Tối hôm đó, tôi gấp hai con hạc giấy.
Một con có cánh vẽ mèo màu xanh một con có cánh vẽ mèo màu hồng.
Tôi đặt hai con hạc ở đầu giường, mơ thấy chúng đang dang cánh giữa bầu trời xanh xám như sương khói, nhẹ nhàng lượn lờ — giống hệt như hôm ấy, tôi và Giang Hạc Vũ chạy trong gió mùa hè, vô tư, tự do, và đầy thanh xuân