Chương 5 - Kế Hoạch Mang Thai Bỏ Trốn
9.
Tôi lại mang bầu bỏ trốn.
Hehe.
Lần này không phải diễn nữa, mà là bỏ thật — tôi được Phòng Vi Vi giúp đỡ, lặng lẽ rời đi, đến một nơi mà Lục Diêu Yến tuyệt đối không thể tìm thấy.
Tĩnh An cách Hải Ninh xa ngút ngàn cây số, anh ta chắc chắn không ngờ tôi sẽ chạy đến tận đây.
Hừ, đi mà ngọt ngào với “bảo bối” của anh đi!
Tôi bĩu môi, còn cái câu “đừng nói với Ninh Ninh” nữa chứ, giả tạo! Đàn ông đúng là toàn giả tạo!
Phòng Vi Vi thỉnh thoảng lại đến thăm tôi.
Tôi tranh thủ từ cô ấy mà nghe ngóng vài tin tức về “cha đứa nhỏ”.
Nghe nói sau khi tôi đi, Lục Diêu Yến vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm, gần như huy động toàn bộ quan hệ để lùng bắt tôi về.
Thế nhưng, trên mấy tờ báo lá cải tôi lại thấy rõ mồn một cô ta — người phụ nữ trong tấm ảnh — xuất hiện bên cạnh Lục Diêu Yến.
Xem ra anh ta muốn từ từ công khai thân phận của cô ta với thiên hạ.
Tôi cảm thấy hơi tủi thân, khẽ xoa bụng.
Bảo bối ơi, cha con đúng là cao tay thật đấy. Lúc trước đối xử với hai mẹ con ta dịu dàng đến vậy, giờ ta vừa rời đi đã vội có tình mới rồi.
Nước mắt tuôn xuống, tôi vội lau đi.
Nước mắt người khác có đắt hay không tôi không biết, nhưng nước mắt của tôi – Thời Lạc Ninh – là đáng giá ngàn vàng đấy.
Vì một tên đàn ông tồi như Lục Diêu Yến mà khóc thì đúng là không đáng chút nào.
Trẻ chưa sinh ra, tôi đã quyết định phải tìm cho nó một người cha mới.
Tôi lên một trang web mai mối, đăng thông tin cá nhân, nói rõ là muốn tìm cha cho con, tài sản chia đôi.
Tôi xót tiền của mình lắm đấy, nhưng vì con, tôi hy sinh rồi.
Từ sau khi đăng tin, điện thoại tôi gần như phát nổ vì có quá nhiều người muốn kết bạn WeChat.
Hehe, phong độ năm xưa vẫn còn đấy!
Sau vài vòng chọn lọc, tôi quyết định gặp một người có hồ sơ rất hợp ý tôi.
Ngồi trong quán cà phê, tôi tròn mắt kinh ngạc.
Không thể nào! Sao lại trùng hợp thế này? Đây chẳng phải “người hàng xóm tốt của Trung Quốc” mà tôi từng nhận định — Giang Lâm Mặc sao?!
“Hi.” Tôi lúng túng giơ tay chào, “Trùng… trùng hợp ghê nhỉ.”
Anh ta thì rất thẳng thắn: “Không trùng hợp, là tôi cố ý.”
“Thời tiểu thư, tôi để mắt đến cô từ lâu rồi.”
“Tôi tìm đến cô không phải vì tài sản.”
“Tôi chỉ muốn cho cô và đứa bé một mái nhà.”
Thật ra, Giang Lâm Mặc đúng là không cần tiền của tôi.
Anh ta là bác sĩ chính khoa chỉnh hình của Bệnh viện Nhân dân số 1 Tĩnh An, thu nhập mấy chục vạn mỗi tháng, chưa kể còn là con trai của gia đình giàu nhất Tĩnh An.
Nhưng mà… cái câu “cho cô và con một mái nhà” nghe sao mà buồn cười vậy nhỉ?
Tôi bật cười thành tiếng: “Anh nói nghiêm trọng quá rồi. Bác sĩ Giang, tôi tin anh.”
Quả thật, anh là người đáng tin cậy.
Từ ngày tôi đến đây, anh âm thầm giúp đỡ đủ thứ: tìm nhà, mang bữa sáng, thậm chí để mặc biệt thự rộng lớn không ở, chạy đến làm hàng xóm của tôi (tôi vẫn không hiểu nổi luôn, ai lại bỏ biệt thự không ở chứ? Tôi thì không thể!).
Từ lúc ấy, tôi đã mơ hồ có cảm giác.
Tôi chắc chắn, bác sĩ Giang đã sớm say mê tôi rồi.
Hehe, có hơi tự luyến, tôi kiểm điểm lại.
Nhưng không sửa~
“Không cần, cô ấy và đứa bé… đã có nhà rồi!”
Một giọng nói giận dữ nhưng vô cùng quen thuộc vang lên sau lưng.
Chết rồi!
10.
Lục Diêu Yến tìm đến rồi.
Tôi giật mình quay đầu lại, thấy anh đứng ngay sau lưng mình, cả khuôn mặt phủ đầy phẫn nộ, ánh mắt sâu thẳm u ám, nhìn chằm chằm vào tôi không rời.
“Thời Lạc Ninh, em giỏi lắm.” Anh cười giận, giọng căng như dây đàn. “Mang thai rồi bỏ đi tận hai lần, bây giờ còn định tìm cha kế cho con nữa hả!”
Dưới lớp giọng nói kìm nén là sự tức giận sắp bùng phát.
Nhưng điều tôi để ý lại là:
Ủa, anh nói đúng cái thuật ngữ mang bầu bỏ trốn rồi kìa, có tiến bộ đấy.
Khụ, lạc đề rồi, lạc đề rồi.
Đây là lần đầu tiên sau ba tháng tôi gặp lại Lục Diêu Yến.
Anh ăn mặc chỉnh tề, còn đặc biệt tạo kiểu tóc, trông rất bảnh bao.
Vừa nhìn thấy anh, tôi liền nhớ đến câu “đừng nói với Ninh Ninh”, cơn giận trong lòng lập tức trào lên.
Tôi lạnh giọng nói: “Tôi và con, chúng tôi có nhà ở đâu? Chúng tôi không có nhà.”
Không ngờ anh lại như ảo thuật móc từ túi ra một quyển sổ đỏ tươi.
“Thời Lạc Ninh, em đừng quên, chúng ta đã kết hôn rồi.”
Gì cơ? Lục Diêu Yến bị điên à? Ra ngoài mà còn mang theo cả giấy đăng ký kết hôn?
Thật sự… tôi muốn bật khóc vì bất lực.
Nhưng mà, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.
Tôi bước lên một bước, khoác tay Giang Lâm Mặc:
“Vậy thì anh đến đúng lúc đấy. Chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi.”
“Tổng giám đốc Lục, một người ưu tú như anh chắc sẽ không cản tôi theo đuổi hạnh phúc của mình chứ?”
Khóe mắt anh giật nhẹ, đưa tay day trán — đó là biểu hiện khi anh sắp giận đến cực điểm.
Trực giác mách bảo tôi: lúc này tuyệt đối không nên chọc vào Lục Diêu Yến!
Tôi lập tức kéo Giang Lâm Mặc bỏ chạy khỏi hiện trường tai nạn sắp nổ tung, để lại Lục Diêu Yến đứng đó một mình, giận dữ đến phát cuồng mà không làm gì được.
CHƯƠNG 6 TIẾP: