Chương 2 - Kế Hoạch Đòi Lại Công Bằng
Con quỷ nhỏ lao vào mấy lần đều bị bật ra .
Tôi liếc nó, đầy khinh thường.
Nó giãy đành đạch, rồi phóng thẳng vào tôi với vẻ giận dữ.
Tôi búng một đồng Ngũ Đế Tiền lên không trung.
Đồng tiền xoay vù vù, phát ra tiếng ong ong.
Tôi đưa hai ngón tay chỉ vào đồng tiền: “Thu!”
Trong nháy mắt, đồng tiền bốc lên ngọn lửa màu đỏ, lao vào luồng khí đen.
Luồng khí đen lập tức chuyển thành trắng.
Hình bé sơ sinh trong làn sương trắng càng lúc càng mờ. Nó chu miệng, cười khúc khích với tôi rồi chui xuống đất.
Ờ, biết độn thổ luôn.
Không ngờ là quỷ tam phá, cũng có chút bản lĩnh.
Người ta nói “ làm người chừa đường lui”, làm đạo sĩ cũng thế, làm quỷ lại càng nên tha cho chút.
Tôi vốn là người nhân hậu, quỷ con thì tôi càng không nỡ xuống tay nặng.
Tôi dự định đợi một ngày tam hợp sinh tương ứng để giúp nó siêu độ sớm.
4
Không còn tà khí quấy phá, tinh thần Bạch Thiếu Trạch khá hơn nhiều.
Tôi dìu anh sang phòng mình , để anh nằm nghỉ trên giường.
Anh ấy ngại ngùng: “ Tôi … tôi ở phòng khách cũng được …”
Tôi vỗ vai anh : “Đừng khách sáo. Phòng tôi bày trận phong thủy, con quỷ đó không vào được . Dương khí anh yếu, ở đây an toàn hơn.”
Anh ấy lập tức bật dậy, vẻ mặt hoảng sợ: “Con quỷ… chưa c.h.ế.t? Nó còn tìm tôi sao ?!”
Lúc đó mẹ tôi mở cửa bước vào , bê theo một bát t.h.u.ố.c nóng.
“Linh, t.h.u.ố.c sắc xong rồi , bảo Thiếu Trạch uống khi còn nóng.”
Tôi nhận lấy, ngửi thử rồi nói : “Thiếu Trạch, xem mẹ tôi thương anh chưa này , còn cho thêm cả một chỉ sâm núi đấy.”
Mẹ tôi cười tít mắt: “Chủ yếu là Thiếu Trạch đẹp trai quá, trông như minh tinh trong TV ấy .”
Tôi đảo mắt.
Quả nhiên di truyền mạnh mẽ, nhà tôi ai cũng mê trai đẹp .
Tôi đưa thuốc: “Nốc một hơi đi .”
“Tại sao phải một hơi ?”
“Vì đắng lắm, đổi hơi là khó uống tiếp.”
Bạch Thiếu Trạch nhăn mặt, bịt mũi, làm một hơi cạn sạch.
Mẹ tôi cười : “Thuốc bổ cả mà, có đắng như nó nói đâu .”
Rồi bà bỏ vào tay anh một viên kẹo.
“Các con nói chuyện nhé, mẹ đi nấu cơm tối.”
Bạch Thiếu Trạch nhìn tôi , lo lắng: “Cái con quỷ đó…”
Tôi cười : “Anh cũng biết rồi . Nó là quỷ thì làm sao mà ‘c.h.ế.t’ nữa. Con đường tiếp theo của nó hoặc là tan hồn nát phách, hoặc là đi đầu thai.”
“Đi đầu t.h.a.i thì tốt quá, sao còn phải nhập vào tôi làm gì?”
Tôi mở rương, lấy ra một chiếc vòng: “Đây là vòng Càn Khôn bằng gỗ đào khắc pháp chú độc môn của nhà họ Tả. Đeo vào rồi thì quỷ nhỏ không nhập người được nữa.”
Anh ấy thử đeo: “Hơi chật…”
“Vậy cái khác.”
“…Cái này lại rộng…”
“Không sao , còn nữa…”
Sau khi thử hơn chục cái, cuối cùng anh ấy mới chọn được một vòng vừa tay.
Anh ấy nghi ngờ: “ Tôi nghi cô kinh doanh cả sỉ đấy.”
“Thì nghề của tôi mà. Nhà anh bán trang sức, chẳng lẽ tủ trưng bày chỉ để một cái dây chuyền?”
“…Cũng phải .”
5
Ba ngày sau , Bạch Vinh Thiêm đến đón Bạch Thiếu Trạch đúng hẹn.
Nhờ mấy hôm được mình điều dưỡng lại , khí sắc của Bạch Thiếu Trạch đã khôi phục hoàn toàn tuấn tú đến mức ai nhìn cũng phải sững người .
Bạch Vinh Thiêm kích động đến đỏ cả viền mắt: “Cô Tả Linh, cô muốn bao nhiêu thù lao cứ việc nói .”
Tôi mỉm cười : “Đã vậy thì tôi không khách khí nữa. Cho tôi xin cái chậu gỗ t.ử đàn nhỏ kia là được .”
Bạch Vinh Thiêm sững lại : “Chỉ… cái đó thôi sao ?”
Tôi gật đầu: “Ừ, chỉ cái đó.”
Tiễn cha con nhà họ Bạch đi xong, mẹ tôi liền dùng đôi đũa gõ vào đầu tôi đầy rèn sắt không thành:
“Con không bảo phải tìm người giàu hơn để đè mặt nhà họ Triệu xuống à ? Sao lại thả nó đi dễ vậy ?!”
Tôi chớp mắt vô tội: “Chẳng lẽ con phải nói thẳng thù lao là ‘cho con trai bác cưới con’ hả? Như vậy thì mất mặt quá.”
Mẹ tôi giật giật khóe môi: “Vậy… trong bụng con lại tính toán gì nữa đây?”
Tôi cong môi đầy gian trá: “Mẹ yên tâm, cứ chờ đi . Chậm nhất mười ngày nữa, chính Bạch Thiếu Trạch sẽ tự tới cửa cầu con theo anh ấy lên kinh thành.”
Mẹ tôi nghe mà cười muốn nở hoa: “Con gái mẹ đúng là thả câu bắt cá lớn!”
Quả nhiên, đến ngày thứ tám, Bạch Thiếu Trạch tới thật.
Anh ấy mặc áo khoác gió màu kaki đặt may riêng. Dáng người cao thẳng, khí chất như bước từ bộ phim bước ra , đến mức bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng phải tim đập rộn.
“Linh, cha tôi … gặp chuyện rồi !”
Gương mặt Bạch Thiếu Trạch đầy lo lắng.
Mẹ tôi lại bắt đầu vào bếp, nhóm lửa chuẩn bị làm món gà xào ớt.
Tôi kéo hai cái ghế ra sân, ra hiệu: “Nói xem, có chuyện gì?”
Anh ấy do dự một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Cha tôi … phải lòng một người phụ nữ. Bây giờ nhất quyết đòi cưới.”
Tôi chống cằm, bình tĩnh phân tích: “ Tôi xem tướng của ông ấy rồi . Cung phu thê của ông ấy có hai đường song song, điển hình là tướng hai vợ. Đã là mệnh thì phải thuận theo, với tư cách con trai, cậu cũng nên th…”
“Không phải vấn đề đó!”
Bạch Thiếu Trạch vội cắt ngang, mặt càng căng thẳng hơn.
“Cô ta rất kỳ lạ. Tôi thấy… không bình thường chút nào!”
Tôi nhướng mày: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Ánh mắt.” - Anh ấy vô thức siết chặt cái vòng gỗ đào trên cổ tay.
“Mỗi lần cô ta nhìn tôi hay nhìn cha tôi , ánh mắt đều lạnh đến rợn người .”
Anh ấy hạ giọng: “Và… hễ tôi đến gần cô ta , chiếc vòng này lại nóng lên.”
Vòng gỗ đào mà còn phát nhiệt?
Quả nhiên là chuyện lớn.
Tôi đứng phắt dậy, chạy vào phòng lôi theo cái rương pháp bảo của mình :
“Không thể chậm trễ. Tôi đi kinh thành với anh ngay.”
Trong bếp mẹ tôi hô lớn: “Không ai chạy trốn được đâu nhé! Đợi một chút, gà xào ớt sắp chín rồi , ăn xong hãy đi !”
6
Tôi ngồi lên chiếc Bentley của Bạch Thiếu Trạch, xe lao vun vút hướng về kinh đô.
Trên đường đi , Bạch Thiếu Trạch lúc thì cau mày, lúc lại vô thức đưa tay sờ chiếc vòng trên cổ tay.
Nhìn là biết anh ấy vẫn còn sợ bóng sợ vía.
Tôi lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay anh , vỗ nhẹ: “Đừng lo, có tôi ở đây.”
Anh ấy lập tức nắm lấy tay tôi , siết rất chặt.
Bàn tay của anh ấy vừa lớn vừa ấm.
Hai má tôi nóng bừng, tim đập như đ.á.n.h trống chầu.
Đây chắc chắn là… động tâm rồi !
Đến kinh đô, tôi không chỉ được mở mang tầm mắt vì sự phồn hoa của thành phố lớn, mà còn được thấy thế lực khủng khiếp của nhà họ Bạch.
Ngồi trong xe nhìn ra ngoài, đi đến đâu cũng thấy những tòa nhà, siêu thị, cửa hàng trang sức mang logo nhà họ Bạch.
Đến trước “biệt thự” nhà họ Bạch, tôi hơi ngây người .
Phải nói đúng là trang viên, “biệt thự” nghe còn quá khiêm tốn.