Chương 3 - Kế Hoạch Đổi Đời Của Người Thừa Kế

“Anh đừng lo, kết quả của em không có gì đâu. Chắc do rút máu nhiều quá nên hơi chóng mặt thôi.”

“Anh quan tâm chị Giang nữa đi, nhìn chị ấy cũng không được khoẻ lắm.”

Từ đầu đến cuối, chẳng ai thèm chú ý đến tôi – người vẫn đang đứng bên cạnh bọn họ.

Giang Ngôn chỉ liếc tôi một cái, rồi lạnh giọng:

“Cô ta thì có thể bị gì chứ! Chẳng qua thấy tụi mình lo cho em nên ghen thôi!”

“Một người ác độc như cô ta, không xứng được chúng ta quan tâm!”

Nghe đến đây, lòng tôi đã chẳng còn chút gợn sóng nào.

Thấy tôi bình thản đến lạ, Giang Ngôn trong lòng lại dấy lên cảm giác bất an khó hiểu – như thể sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Cậu ta vội vàng đánh trống lảng để che giấu:

“Đi thôi! Anh vừa đặt bàn ở khách sạn Hải Thị, toàn món em thích. Hôm nay lấy máu nhiều như vậy, phải bồi bổ chút mới được!”

Tôi trở về xe, siết chặt tờ phiếu khám thật sự trong tay, nhớ lại lời bác sĩ vừa nói:

“Cô Giang, tình trạng hiện tại của cô có thể tử vong bất kỳ lúc nào, khuyến cáo nhập viện ngay.”

Không được. Vào viện cũng là chết. Giờ tôi chỉ có thể đặt cược vào Mạnh Tuyết Chi – đó là cơ hội duy nhất để tôi sống tiếp.

Cô ta không biết rằng, bệnh viện này vốn dĩ cũng là tài sản ông nội để lại cho tôi.

Tờ kết quả cô ta thấy là hàng giả, do tôi tự làm ra.

Còn kết quả trong tay cô ta – cũng là tôi làm giả nốt, mục đích là khiến cô ta tin rằng mình sắp chết, để mau chóng đồng ý hoán đổi thân xác với tôi.

Quả nhiên, sáng hôm sau, cô ta lập tức đến bệnh viện thành phố bên cạnh để kiểm tra lại.

Nhưng cũng chẳng ích gì. Tôi đã sớm liên hệ cả chuỗi bệnh viện xung quanh.

Và khi cô ta lại một lần nữa cầm trên tay kết quả giống hệt, đứng trước cửa viện với gương mặt tái mét, siết chặt nắm tay như đang hạ quyết tâm.

Lúc ngồi vào bàn ăn, tôi để ý ánh mắt cô ta nhìn tôi đã thay đổi – không còn là đề phòng hay thù hận, mà là một loại tham lam chắc chắn phải đạt được bằng mọi giá.

Tôi thầm vui trong lòng, nhưng đúng lúc ấy, cổ họng tôi bất ngờ ngứa rát. Tôi ho khan một tiếng, rồi lập tức cảm nhận được vị máu tanh ngọt trào lên.

Chết tiệt! Tôi vội lấy tay che miệng, nhưng không kịp nữa rồi.

Một ngụm máu lớn phun ra, văng đầy lên bàn ăn.

Trong khoé mắt, tôi thấy Mạnh Tuyết Chi sững sờ nhìn tôi, còn Giang Ngôn thì bật dậy giận dữ hét lên:

“Giang Tử Hân! Cô lại phát điên cái gì vậy?!”

“Chẳng phải hôm nay không ai để tâm đến cô sao? Cô cần gì phải làm mấy trò ghê tởm này để gây chú ý?!”

Bố mẹ tôi vừa mới tỏ vẻ lo lắng, lập tức trở mặt, quay đi với vẻ chán ghét.

Tôi biết họ lại nhớ đến chuyện năm ngoái.

Khi đó tôi chưa phát hiện ung thư, chỉ bị viêm dạ dày nhẹ. Vô tình bị Mạnh Tuyết Chi phát hiện, cô ta lén đổi ly nước cam trợ lý chuẩn bị cho tôi thành rượu đỏ trong bữa tiệc.

Ngay tại bàn tiệc, tôi đau bụng dữ dội, nôn ra một ngụm máu tươi.

Nhưng vì đã bị cô ta âm thầm gài bẫy trước đó, họ lại nghĩ tôi xui xẻo, cố ý diễn kịch để trả thù.

Suy nghĩ ấy càng được củng cố khi người giúp việc tìm thấy một đống sốt cà chua giấu trong phòng tôi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người lại tràn đầy căm phẫn nhìn tôi, Giang Ngôn lập tức đứng bật dậy…

“Tuyết Chi à, em hiền quá đấy, rõ ràng là nó bày trò để giành sự quan tâm thôi.”

“Không tin thì để anh dẫn em lên phòng nó xem!”

Quả nhiên, khi thấy mấy chai sốt cà chua được Giang Ngôn lôi ra từ phòng tôi, hàng mày đang nhíu chặt của Mạnh Tuyết Chi mới từ từ giãn ra.

Còn tôi thì lòng như lửa đốt – nếu cô ta không đổi thân xác sớm, thì cơ thể tôi thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Xem ra… phải ra tay mạnh hơn rồi.

Tỉnh dậy, tôi thành thạo đổ nửa lọ thuốc giảm đau xuống bụng. Phải mất một lúc tôi mới dần lấy lại được sức.

Hôm nay là sinh nhật ông nội, cả nhà sẽ cùng đến viện điều dưỡng tổ chức mừng thọ.

Tôi ăn mặc đơn giản, nhưng Mạnh Tuyết Chi lại trang điểm lòe loẹt như bướm hoa.

Mẹ tôi đang đeo cho cô ta một chiếc vòng tay ngọc bích xanh biếc:

“Con gái mà không có trang sức thì sao được, màu này hợp với người trẻ như con đấy.”

Mạnh Tuyết Chi cười đến híp cả mắt, đang định mở miệng nói vài câu đầy tính “trà xanh với tôi thì tôi lên tiếng trước:

“Giờ đến cả đồ gia truyền của nhà tôi cũng có thể để một món đồ giả đeo lên tay sao?”

“Mày mới là đồ giả ấy! Cái vòng này là bà nội bảo để dành cho vợ tao! Sau này Tuyết Chi là chị dâu mày, ăn nói cho tử tế vào!”

Thấy Giang Ngôn vội vàng lên tiếng bênh vực, tôi chỉ khẽ cười, nhắc nhở:

“Nếu tôi nhớ không lầm, chiếc vòng đó là quà ông nội tặng riêng cho tôi đấy.”

Sắc mặt Giang Ngôn sa sầm, cuối cùng là bố tôi lên tiếng dứt khoát:

“Thì sao nào?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)