Chương 4 - Kế Hoạch Đối Đầu
Tình lang thuở nhỏ, vì nàng mà bày mưu lừa gạt, đẩy ta vào hố sâu không đáy.
Phu quân mà ta từng xem là cứu rỗi, hóa ra lại chính là hung thủ tiễn ta xuống vực.
Kinh thành phồn hoa, chỉ khiến ta ghê tởm.
Theo đại quân tới Tây Bắc, tuy gian nan, nhưng đêm về có thể yên giấc.
Tới nơi, ca ca bận túi bụi trong quân doanh.
Đại tẩu thì dẫn ta ra ruộng, học cách chăm cây, đo đất cày bừa.
Nàng chia ruộng thành từng khoảnh nhỏ, thay đổi cách trồng, cách dưỡng đất, rồi đem thành quả ghi lại từng dòng từng chữ.
Rảnh rỗi, nàng lại dẫn ta đi thăm nông dân trong vùng, tận mắt xem tình hình hoa màu.
Có người nheo mắt cười, chắp tay nói:
“Thẩm phu nhân, giống khoai này thật tốt quá, năm ngoái cả trấn chúng ta đều không còn ai chết đói.”
“Đúng thế, sản lượng cao, không kén đất, người già trẻ nhỏ ai cũng trồng được.”
“Nếu không nhờ phu nhân, chúng tôi không biết còn phải ăn rau dại qua ngày bao lâu nữa.”
Đại tẩu nghe xong, ánh mắt nhìn về phía thành lũy xa xa, ngữ thanh kiên định:
“Phu quân ta đang giữ thành ở tuyến đầu, trong các vị cũng đều có người thân nơi chiến địa. Ta chỉ mong, khi bọn họ giết giặc nơi tiền tuyến, có thể yên tâm ăn no nơi hậu phương.”
…
Ta dần bị nắng gió hun đen cả mặt, bỏ luôn y phục cầu kỳ phiền phức.
Sản lượng khoai theo từng vụ mà tăng gấp bội.
Để tiện bảo quản, đại tẩu dẫn ta học cách của thương nhân Hồ:
Cắt lát, phơi khô, xay bột, nấu cháo.
Mỗi ngày ta bận rộn từ sáng tới tối, đã rất lâu rồi không còn nhớ tới kinh thành, không còn nhớ tới người và chuyện nơi đó.
Cho đến một ngày, Trình Vọng theo đoàn vận lương tiến đến Tây Bắc.
Hắn cúi người bên bờ ruộng, giúp ta rửa khoai, ta cắt lát, hắn thì phơi khô.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Bà mợ trong thôn thấy vậy cười tủm tỉm:
“Tiểu lang quân kia trông cũng tuấn tú đấy, vị hôn phu nhà cô à?”
Ta vội xua tay:
“Không, không phải, chẳng quen thân gì đâu.”
Trình Vọng không nói một lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu làm việc.
Đến lúc trời chiều ngả bóng, hắn lại rảo bước theo sát phía sau ta.
Ta khó chịu, dừng chân quay lại nói:
“Tiểu Hầu gia nếu đã hết phận sự, xin hãy hồi kinh cho sớm.”
Hắn mắt đỏ hoe, run tay lấy ra một khối ngọc ấm, cẩn thận đặt vào tay ta:
“Minh Hi, ta đã tra rõ mọi chuyện, đều là ta có mắt không tròng, bị người mê hoặc. Ta… xin lỗi.”
“Ta đã công bố khắp nơi tội trạng của Thẩm Vân Hi — nàng ta xúi ta bắt cóc ngươi, còn lén lút tư thông với Phó Dã trước khi thành thân.”
“Nay nàng ta vì hư danh không còn chỗ dung thân, giả vờ rời nhà bỏ trốn, lại đúng lúc bị người của kẻ thù Phó Dã bắt đi.”
“Lúc được tìm thấy, khắp thân bầm dập, xiêm y tả tơi, nằm lăn lóc nơi chợ. Phó Dã nổi điên, rút kiếm giết người, giờ bị nhốt lao ngục, đời này coi như xong.”
“Thẩm gia chê nàng là đứa con gái không giữ phẩm hạnh, không chịu nhận về, nàng treo cổ chết ngay trước cổng phủ.”
Hắn dừng một khắc, nghẹn ngào:
“Minh Hi, những kẻ từng tổn thương ngươi, nay đều đã nhận báo ứng. Ngươi trồng khoai nơi biên ải, khiến Thánh thượng vui lòng. Đợi hồi kinh, tất sẽ được phong thưởng. Sau này… chúng ta sống an ổn, sinh vài đứa con, ta sẽ dùng cả đời để bù đắp cho ngươi, được không?”
Ta lặng lẽ nhìn hắn một lát, rồi không nói một lời, ném khối ngọc xuống đất.
“Rắc” một tiếng giòn tan — ngọc vỡ thành từng mảnh.
Ta nhìn hắn, từng chữ như chém vào lòng:
“Trình Vọng, Thẩm Vân Hi và Phó Dã có kết cục hôm nay, là do tội nghiệt của chính bọn họ.”
“Nhưng điều đó không có nghĩa ngươi vô tội.”
“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Chỉ cần nghĩ đến việc ta từng gả cho kẻ khiến đời ta tan nát, ta liền buồn nôn.”
Trình Vọng đỏ mắt, lắp bắp:
“Ta bị Vân Hi che mắt… nếu không phải nàng ta lừa ta… ta…”
Ta cười nhạt, lòng lạnh như băng:
“Trình Vọng, ngươi vẫn chưa hiểu. Sai lầm của ngươi, không phải ở chỗ nhận sai người làm ân nhân.”
“Mà là ở chỗ, ngươi chẳng hề có nguyên tắc. Ngươi chỉ biết bênh vực người mình thương, mà giẫm đạp lên chân tình của người khác.”
“Nếu Thẩm Vân Hi thực sự từng cứu ngươi, thì ngươi giết người, phóng hỏa, vứt bỏ cả ta và cốt nhục trong bụng ta, cũng đều là đúng sao?”
Trình Vọng lặng người như tượng đá, không nói nổi lời nào.
Ta xoay người rời đi.
Ngày mai, giống khoai mới sắp nở hoa. Ta làm sao có thời gian mà lãng phí vì một kẻ không đáng?
10
Mấy năm nơi Tây Bắc, ta cùng đại tẩu được ngoại thương giúp sức, dẫn nhập các loại nông sản kỳ lạ như hồ tiêu, củ cà rốt, khoai tây, lại có vô số giống cây hoặc ngon lành, hoặc khó ăn.
Giống nào thích hợp thì phổ biến cho dân chúng trồng trọt. Giống nào không hợp, liền chép rõ thành sách, lưu lại làm tư liệu, để hậu nhân khỏi tốn công vô ích.
Nhờ giống khoai mà ta cùng đại tẩu dốc lòng nuôi trồng, dân Đại Sở chẳng còn lo nạn đói. Tin vui truyền về kinh sư, Thánh thượng long tâm đại duyệt, đặc chỉ truyền ta và đại tẩu hồi kinh tiếp chỉ ban thưởng.
Đại tẩu được sắc phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, còn ta cũng được thụ phong huyện chủ.
Tin này truyền đến Thẩm phủ, phụ thân cùng kế mẫu mặt dày kéo đến tướng quân phủ, ở cổng mấy ngày liền chẳng chịu rời đi.
Đại tẩu liếc nhìn sắc mặt ta, khẽ hỏi:
“Có muốn gặp chăng?”
Ta nhớ lại bao phen bị chà đạp, ruồng rẫy, ánh mắt liền trầm xuống, khẽ gật đầu:
“Gặp. Có mấy khoản nợ, cũng nên thanh toán cho rõ.”
Phụ thân vừa thấy ta liền nước mắt giàn giụa:
“Hi nhi gầy quá, những năm qua cực khổ rồi… nhưng cũng thật giỏi, nay đã là huyện chủ.”
“Năm xưa là phụ thân mắt mù lòng đen, khiến con chịu nhiều tủi nhục. Nhưng phụ thân đã thay con báo thù rồi! Con tiện nhân Thẩm Vân Hi quay về, ta không cho bước chân vào cửa.”
Kế mẫu cũng khóc lóc nắm tay ta:
“Hi nhi, dù sao cũng là một nhà, đánh gãy xương còn dính gân. Nay con và huynh trưởng được thánh ân, có thể vì Thiên Tứ, mà cầu giúp một lời với Ninh Vương chăng?”
Ta nhíu mày, cảm thấy vô lý:
“Sao lại liên quan tới Ninh Vương?”
Phụ thân đảo mắt, cuối cùng đành nói:
“Thiên Tứ ở chợ lớn cưỡi ngựa loạn xạ, suýt nữa giẫm chết một tiểu hài tử. Nếu chỉ là dân thường thì cũng thôi, nhưng đứa nhỏ ấy lại được tiểu thế tử phủ Ninh Vương ra mặt bảo hộ…”
Kế mẫu tiếp lời, bĩu môi:
“Thiên Tứ đâu biết thân phận người kia, nếu biết đã chẳng dám lỗ mãng.”
Ta lạnh giọng hỏi:
“Ý là, nếu là dân thường thì giẫm chết cũng chẳng sao?”
Phụ thân vội vã:
“Không phải thế! Con phải hiểu, nó thật không cố ý! Nếu biết đó là tiểu thế tử, một trăm cái gan cũng chẳng dám đụng tới!”
Đại tẩu nghe xong cười lạnh:
“Thì ra ở trong lòng các ngươi, mạng người cũng phân sang hèn? Thật không dám phụ lòng, chúng ta không mở miệng nổi, cũng chẳng dám cầu xin.”
“Huống chi nếu bị người biết ta có đệ đệ từng cưỡi ngựa giết người nơi chợ lớn, e là chẳng dám bước chân vào kinh sư nữa.”
11
Phụ thân lại không thôi ép buộc, ánh mắt căng thẳng nhìn ta:
“Hi nhi, đại tẩu con thường năm nơi biên cương, có thể chẳng màng danh vọng. Nhưng con thì khác, con là Hầu phu nhân, ngày sau nếu đi lại trong kinh thành, lại để người ngoài biết ruột thịt nhà mình bị Ninh Vương xử trảm, còn mặt mũi nào mà sống tiếp?”
Thật nực cười.
Hắn thế mà còn nghĩ ta sẽ trở về Trình phủ làm Hầu phu nhân.
Ta lạnh nhạt đáp:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Phụ thân không cần bận lòng. Kẻ dám cưỡi ngựa tung hoành giữa chợ, đạp chết hài tử nhà người, thì cũng nên trả cái giá tương xứng.”
Kế mẫu nghẹn ngào rơi lệ:
“Nhưng tiểu thế tử của Ninh Vương phủ đâu có mất mạng! Vậy mà Ninh Vương lại cố chấp, nhất quyết đòi mạng của Thiên Tứ để đền!”
Ta phì cười thành tiếng:
“Tiểu hài tử trong mắt các người thì tiện như cỏ rác, còn khi Ninh Vương xem đệ các người như cỏ rác thì lại thấy uất ức? Hắn chết cũng là báo ứng!”
Phụ thân nổi trận lôi đình, vung tay định tát ta một cái.
Ngay lúc ấy, lính canh phủ Ninh Vương đã bao vây ngoài cổng, người dẫn đầu lạnh lùng hô:
“Phụ mẫu của Thẩm Thiên Tứ đâu? Vương gia có chuyện cần thương nghị, mời nhị vị đi một chuyến!”
Phụ thân bỗng như mất hồn, tay buông thõng rơi xuống, quỳ rạp trước mặt ta, run giọng khẩn cầu:
“Hi nhi… Ninh Vương già rồi mới có con, nay thế tử bị đệ đệ con làm què một chân, e rằng chúng ta đi chuyến này, sẽ chẳng thể quay lại… Con xem, dù sao cũng là cha con, hãy cứu cha một mạng…”
Ta quay mặt đi, như thể chẳng hề nghe thấy.
Năm xưa ta bị làm nhục, bị người đời khinh rẻ, phụ thân chỉ một câu “tự tư tự lợi” đã định đoạt mạng ta, nào có chút tình thân?
Nay đến lượt bọn họ bị trừng phạt, lại muốn dùng danh nghĩa cha con để lay động ta?
Xin lỗi, trong tim ta đã chẳng còn chút tình cảm nào.
Ta cứ thế trơ mắt nhìn phụ thân và kế mẫu bị lính phủ Ninh Vương áp giải rời đi.
Chờ họ khuất bóng, quản gia tướng quân phủ lặng lẽ đến gần, khẽ bẩm với đại tẩu:
“Đã tra rõ, Thẩm Thiên Tứ quả thật cưỡi ngựa giẫm vào một tiểu hài tử giữa chợ. May mà tiểu thế tử phủ Ninh Vương ra tay cứu kịp, nhưng cũng bị đá trúng, từ nay khó mà đi lại như xưa.”