Chương 4 - Kế Hoạch Đen Tối Của Bạn Thân
Tôi đợi thêm một lát.
Sau đó nhắn tin hỏi Hứa Thiến xem quần áo của tôi khi nào mới mang tới.
Đối phương nhắn lại rất nhanh: “Sắp tới rồi.”
Cô ta đang câu giờ.
Thực tế là Hứa Thiến đâu có đi tìm quần áo, cô ta chỉ đang ở phòng bên chờ xem “trò vui” diễn ra.
Nhưng lần này, e rằng cô ta chẳng còn tâm trí mà xem nữa đâu.
Một lúc sau tôi nhắn tin hỏi lại lần nữa.
Phía bên kia hoàn toàn không có phản hồi.
Tôi tính toán thời gian, trước khi rời khỏi phòng liếc nhìn một trong các cô gái.
“Cốc cốc cốc.”
Tôi gõ cửa, bên trong không có phản ứng.
Im lặng một hồi, tôi lấy thẻ phòng ra mở.
Đúng như dự đoán — Hứa Thiến đã hôn mê bất tỉnh trong phòng.
Tôi không quan tâm đến cô ta, mà lập tức ẩn mình vào góc nhà vệ sinh.
Đeo tai nghe bluetooth, theo dõi tình hình bên phòng kia qua camera trực tiếp.
Hai tên áo đen vẫn chưa xuất hiện.
Khoảng hai phút sau, có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Một trong số các vệ sĩ bước tới mở cửa.
Chưa kịp nhìn rõ người bên ngoài, miệng của cô ấy đã bị bịt chặt.
Tên áo đen lướt mắt nhìn quanh căn phòng, khẽ gật đầu xác nhận.
Trong mắt hầu hết đàn ông, váy cưới trông đều giống nhau như đúc.
Họ chuẩn bị ra tay bắt người — nhưng không dễ như vậy đâu.
Dù lần này không phải tôi là mục tiêu, nhưng cảm giác ngộp thở và sợ hãi vẫn len lỏi từng tế bào.
Tôi không kìm được mà run rẩy cả người.
Nhưng lại buộc mình phải tập trung vào màn hình.
Ngay giây tiếp theo, chín vệ sĩ còn lại lập tức lao lên từ các góc phòng.
Ai nấy đều lộ ra kỹ năng đặc biệt của mình.
Có người còn là cao thủ boxing.
Nhìn hai tên áo đen vừa bị đánh đau vừa ngây ngốc sững người…
Tôi bỗng cảm thấy hả hê.
Các người có biết ai mới thật sự là cô dâu của “lão đại” các người không?
8.
Đột nhiên, tiếng bước chân giày da vang lên đều đều, càng lúc càng gần.
Ngay lập tức, cả căn phòng hỗn loạn bỗng chốc im bặt.
Tôi không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.
Sao hắn lại tới đây?
Chính là hắn — tên bệnh cuồng yêu, Hứa Thanh Gia.
Không biết hắn đã dùng cách gì, vậy mà lại có thể tránh được sự chú ý của tất cả mọi người để lên được tầng hai.
Tôi thật không ngờ — lần này hắn lại tự mình đến bắt người.
Chẳng lẽ đây chính là hiệu ứng cánh bướm sau khi tôi trọng sinh?
Ánh mắt âm trầm của hắn như rắn độc, chậm rãi lướt qua từng gương mặt đang mặc váy cưới.
Sắc mặt hắn mỗi lúc một u ám hơn.
Bầu không khí cũng lạnh lẽo đến nghẹt thở.
Nhưng đúng lúc ấy, một cô gái trong số vệ sĩ đứng ra phá vỡ bầu không khí.
Cô ấy tức giận nói:
“Các người là ai vậy? Ban ngày ban mặt mà dám giở trò bắt cóc, tin tôi báo cảnh sát không?”
“Hừ, nhìn bộ dạng các người, chắc chắn là nhắm vào cô dâu rồi phải không?”
“May mà chị Hứa Thiến đã phòng xa, chuẩn bị mười chiếc váy cưới giống hệt nhau để tụi tôi mặc, thì ra là đã biết sẽ có chuyện như thế xảy ra!”
Theo từng lời cô gái nói, sắc mặt của Hứa Thanh Gia càng lúc càng khó coi.
Tôi không khỏi lo lắng thay cho cô ấy.
Vốn dĩ tôi định tự mình ra tay, nhưng trên máy bay, Hứa Thanh Gia đã nhìn thấy mặt tôi.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nhưng quả nhiên là người chuyên nghiệp do thư ký giới thiệu.
Lát nữa nhất định phải thưởng thêm cho cô ấy.
“May mà chị Hứa Thiến đã đi trước rồi. Chị ấy dặn tụi tôi không được rời khỏi phòng, còn bảo chị sang phòng bên nghỉ ngơi…”
Cô gái bất chợt đưa tay che miệng, như chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Giây tiếp theo, từ trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy một tiếng động cực lớn.
Hứa Thanh Gia đã đá tung cửa phòng.
Tôi nín thở, cẩn trọng lắng nghe bên ngoài.
Chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng bế Hứa Thiến lên, giọng dịu dàng đến rợn người:
“Thiến Thiến, anh yêu em. Em chỉ có thể là của anh.”
“Nhưng em không nghe lời, nên anh đành phải trói em bên cạnh. Trong mắt em, chỉ được có mình anh.”
Giọng nói hắn càng lúc càng kích động, không giấu nổi sự điên cuồng trong cảm xúc.
Mà tôi — đang trốn trong nhà vệ sinh — cũng đang hít thở gấp gáp trong sự phấn khích.
Tôi thật sự mong chờ…
Lúc Hứa Thiến tỉnh lại, phát hiện mình rơi vào địa ngục một lần nữa…
Gương mặt cô ta sẽ là biểu cảm gì nhỉ?
9.
Tôi không hề báo cho chồng sắp cưới hay gia đình của Hứa Thiến.
Ngược lại, tôi cố tình tìm đến thầy giáo cấp ba vừa gặp ban nãy, rủ thầy đi ăn một bữa cơm.
Ban đầu thầy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại rất hiểu chuyện.
Thầy nghĩ chắc tôi bận rộn công việc.
Bữa ăn hôm ấy, cả hai người đều rất vui vẻ.
Thầy nhắc lại rất nhiều chuyện thời học cấp ba, nhưng phần lớn tôi đều không còn nhớ rõ.
Chỉ đến khi nhắc đến ba mẹ tôi, nét mặt thầy trở nên buồn bã.
Thầy chậm rãi nhớ lại:
“Hồi đó là có người gọi điện cho tôi, vì tôi tình cờ đang lái xe trên đoạn đường đó. Họ sợ tôi gặp tai nạn.”
Con ngươi tôi khẽ rung lên.
“Lúc đó tôi rất lo, nên lập tức chạy đến hiện trường vụ tai nạn của bố mẹ em, xem có giúp được gì không.”
“Nhưng tôi lại thấy Hứa Thiến lái xe đi từ hướng ngược lại, mặt đầy căng thẳng…”
Tôi cố nén cú sốc trong lòng, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Lại là Hứa Thiến.
Cô ta… rốt cuộc đóng vai trò gì trong cái chết của bố mẹ tôi?
Một dự cảm mãnh liệt trỗi dậy — sự thật sắp được bóc trần.
Dù tôi vẫn phải quay lại công ty xử lý công việc, nhưng đã cử người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động bên phía Hứa Thiến.
Thư ký Lý đã mua chuộc được người giúp việc trong biệt thự của Hứa Thanh Gia.
Báo cáo tình hình liên tục, theo thời gian thực.
Tối hôm đó, Hứa Thiến lờ mờ tỉnh lại.
Khi cô ta nhận ra mình đang ở trong biệt thự của Hứa Thanh Gia…
Ánh mắt cô ta hoảng loạn, không tin nổi, lập tức lao nhanh ra cửa.
Nhưng chỉ chạy được vài bước đã bị bắt lại.