Chương 9 - Kế Hoạch Đáp Trả
Giọng mẹ tôi mang theo phần khó xử.
Tôi cười lạnh:
“Rồi sao? Mẹ định khuyên con à?”
“Vãn Vãn, con ăn nói kiểu gì thế?”
Giọng mẹ tôi cao hẳn lên.
“Lý Hạo là em họ con, con định trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện à?”
“Mẹ à, mẹ làm ơn hiểu rõ một chuyện.”
Tôi đáp, giọng bắt đầu lạnh đi.
“Ngày trước họ lấy đi ba triệu tư, chỉ cho con đúng hai trăm nghìn. Giờ họ gặp chuyện, lại thành lỗi của con sao?”
“Thì… thì là vì Lý Hạo phải cưới vợ mà…”
Giọng mẹ tôi yếu hẳn đi.
“Con là con gái, giữ nhiều tiền làm gì?”
Nghe đến câu này, trong lòng tôi dâng lên một nỗi bi thương sâu sắc.
Đây là mẹ tôi, là mẹ ruột của tôi.
Nhưng những lời bà nói, chẳng khác gì chú thím tôi.
“Mẹ, con hỏi mẹ một câu. Con có phải là con gái của mẹ không?”
“Tất nhiên là con.”
Mẹ tôi khựng lại.
“Vậy sao mẹ luôn bênh người ngoài?”
Giọng tôi bắt đầu run lên.
“Lúc con bị ép, mẹ ở đâu? Giờ họ gặp chuyện, mẹ lại quay sang trách con?”
“Mẹ… mẹ không phải trách con, mẹ chỉ nghĩ rằng… dù sao cũng là người một nhà…”
“Đủ rồi.”
Tôi cắt lời.
“Mẹ nghe rõ đây, từ hôm nay trở đi, con với nhà Lý Hạo, không còn là người một nhà nữa.”
“Vãn Vãn, sao con có thể nói vậy?”
Mẹ tôi sốt ruột.
“Họ hàng ruột thịt không thể cắt đứt được!”
“Máu mủ không cắt được, nhưng tình cảm thì có thể.”
Tôi nói.
“Ngày họ lấy đi ba triệu tư, họ đã tự tay cắt đứt tình nghĩa này rồi.”
“Nhưng… nhưng trước lúc mất, bà nội con từng dặn, phải chăm sóc chú thím con mà…”
“Mẹ, bà nội bảo con chăm sóc, chứ không phải để họ chèn ép.”
Tôi ngắt lời.
“Con đã nhẫn nhịn hết mức. Họ không trân trọng, thì đừng trách con không quan tâm nữa.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Điện thoại lại reo, tôi nhìn lướt qua rồi chặn số.
Tôi không muốn nghe bất kỳ ai giảng đạo lý hay tình thân nữa.
Bởi vì — cái gọi là tình thân ấy, từ khi họ chia tiền, đã không còn giá trị gì cả.
Tôi đứng dậy, bước đến cửa sổ sát đất, nhìn ra biển cả mênh mông.
Gió biển thổi qua mang theo vị mặn, làm rối tóc tôi.
Bỗng dưng tôi thấy mệt.
Không phải mệt vì thể xác, mà là… mệt trong lòng.
Tại sao tiền tôi khổ cực kiếm được, lại phải chia cho người khác?
Tại sao khi tôi từ chối bị bóc lột, lại bị nói là vô ơn, là không hiểu chuyện?
Tại sao trong mắt họ, tôi mãi mãi chỉ là kẻ phải hy sinh?
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Không — tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Tôi muốn sống cho chính mình, chứ không phải vì họ mà sống.
Đêm đó, tôi ngồi một mình trên ban công, uống hết một chai rượu vang đỏ.
Rượu khiến đầu óc tôi mơ màng, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.
Tôi lấy điện thoại, nhắn cho mẹ một tin nhắn.
“Mẹ, con xin lỗi. Con không thể làm theo lời mẹ được. Con có cuộc sống của riêng mình. Con không muốn tiếp tục trả giá vì lòng tham của người khác. Nếu mẹ thấy con bất hiếu, vậy thì coi như… con chưa từng là con gái của mẹ.”
Gửi xong, tôi đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Trên cao, vô số vì sao lấp lánh như hàng vạn ánh mắt đang dõi theo tôi.
Tôi mỉm cười với bầu trời, tự thì thầm:
“Bà ơi, xin lỗi bà. Con không thể làm như lời bà dặn được nữa rồi.”
08
Homestay của Lý Hạo, cuối cùng cũng chính thức đóng cửa.
Tôi thấy tin đó trên vòng bạn bè – ai đó đăng một bức ảnh, là cánh cổng homestay của Lý Hạo, bên trên dán tờ thông báo “sang nhượng”.
Phía dưới chú thích vỏn vẹn một câu: “Đáng tiếc thật, một homestay từng hot đến vậy, giờ lại phải sang nhượng.”
Trong phần bình luận, có người viết: “Hết cách rồi, ông chủ không ra gì, dù homestay có tốt đến đâu cũng chẳng trụ nổi.”
Lại có người nói: “Nghe bảo người phụ trách vận hành trước kia nghỉ rồi, ông chủ mới thì không biết quản lý.”
Tôi đọc những lời đó, trong lòng không dậy nổi một gợn sóng.
Đây là kết cục mà họ xứng đáng phải nhận.
Trần Mặc nhắn tin cho tôi: “Homestay của Lý Hạo đăng sang nhượng cả tháng nay rồi, không có ai muốn nhận.”
Tôi trả lời: “Danh tiếng tệ thế, ai mà dám tiếp quản?”
“Đúng thế,” Trần Mặc nói, “giờ chỗ đó thành cái đống rác nát rồi, người nào nhận thì vừa phải gánh khoản lỗ khổng lồ, vừa phải bỏ tiền ra cải tạo lại, xây dựng lại thương hiệu từ đầu, hoàn toàn không đáng.”
Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục xử lý công việc.
“Vãn Tình Tiểu Trúc” giờ đã đi vào quỹ đạo ổn định, lượng đặt phòng mỗi ngày đều đều, đánh giá cũng ngày càng tốt.
Tôi thậm chí còn bắt đầu cân nhắc mở chi nhánh thứ hai.
Trần Mặc rất ủng hộ: Lâm Vãn, bây giờ khí thế của em đang lên, nên tranh thủ đẩy mạnh, biến ‘Vãn Tình’ thành một thương hiệu.”
Tôi gật đầu: “Em cũng đang nghĩ vậy.”
“Anh có thể giới thiệu vài nhà đầu tư cho em,” Trần Mặc nói, “bọn họ rất hứng thú với dự án của em.”
“Chưa cần vội,” tôi đáp, “em muốn hoàn thiện thật tốt cơ sở này trước, rồi mới tính đến chuyện mở rộng.”
Trần Mặc cười: “Em vẫn thận trọng như xưa.”
Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn bảng dữ liệu trên màn hình.
Tôi thận trọng – là vì tôi đã từng bị hại, đã từng bị nuốt trọn mọi công sức.
Tôi không thể để mình vấp ngã lần nữa.