Chương 4 - Kế Hoạch Đánh Đổi Tình Yêu
An Lạc quận chúa yêu hoa cúc, hằng năm đều mở yến thưởng cúc tại biệt trang ngoài thành.
Ta và tỷ tỷ vừa đến biệt trang chưa bao lâu, quả nhiên bị nha hoàn của Tạ Uyên mua chuộc tìm cớ tách riêng.
Trong trà của tỷ tỷ bị bỏ xuân dược.
Giang Tô Dao giả làm tiểu đồng, đi theo sau Tạ Uyên, trong mắt chứa đầy oán độc hận thù, tưởng như hóa thành thực thể.
Chốc lát sau, tỷ tỷ lấy cớ thân thể khó chịu mà vào phòng nghỉ.
Tạ Uyên đã sớm đợi sẵn trong phòng.
Nha hoàn Bích Đào của tỷ tỷ được phái đi mời Trần Trác Viễn và Lục Cẩm Nghiệp đến.
Còn ta thì đánh ngất Giang Tô Dao, dặn dò nha hoàn thân cận Bích Hà mang ả lách người tránh ánh mắt người ngoài, đưa vào gian phòng bên.
Tỷ tỷ từ trên mái nhà nhẹ nhàng đáp xuống, nụ cười mang theo vẻ giễu cợt:
“Chờ xem kịch hay.”
Ta nhướng mày một cái, cùng tỷ tỷ tiếp tục theo đoàn đi thưởng hoa.
Chừng một khắc sau, chúng ta theo bước An Lạc quận chúa bắt quả tang Tạ Uyên và Giang Tô Dao đang làm chuyện dâm loạn, còn Trần Trác Viễn và Lục Cẩm Nghiệp thì nằm bê bết máu ngay trước cửa phòng.
Bọn công tử tiểu thư đồng hành cùng đều thất sắc kinh hãi.
Tạ Uyên sắc mặt tái nhợt như tro, không thể tin được kế hoạch của mình lại lần nữa thất bại.
Giang Tô Dao khóc lóc thảm thiết, lớn tiếng kêu oan rằng bị hạ dược, ánh mắt đầy hận thù chỉ thẳng về phía tỷ tỷ ta:
“Lăng Nhiễm, ta biết ngươi ghen ghét vì Thế tử thương ta, nhưng cũng không nên ác độc như vậy, hại ta mất danh tiết!”
Lời vừa dứt, đám quý nữ công tử đều đồng loạt lùi bước, ngấm ngầm tách xa khỏi ta và tỷ tỷ.
Giang Tô Dao lệ rơi như mưa, gối quỳ dưới đất, cổ cứng ngắc mà ngẩng cao đầy uất ức:
“Lăng Nhiễm, ta cầu xin ngươi, hãy tha cho ta đi, được không?”
Tỷ tỷ khẽ cười một tiếng, bước đi thong thả, rồi bất ngờ giơ tay tát cho nàng ta một cái vang dội.
Chúng nhân đang xem kịch đều sững sờ tại chỗ.
Tạ Uyên run rẩy một phen, ánh mắt nhìn tỷ tỷ đầy oán độc, lời lẽ cũng càng thêm chua cay:
“Lăng Nhiễm, ngươi khiến ta quá thất vọng! Ta với Tô Dao tình sâu nghĩa nặng, ngươi lại hạ dược chúng ta để hãm hại, thật quá độc ác!”
“Nam nhân đã dơ bẩn thì còn đáng để ta bận tâm sao?”
“Vừa khéo, ta đã bắt được kẻ hạ dược, để xem rốt cuộc ai mới là người giở trò!”
Kẻ đồng học, tiểu tư và nha hoàn bị hắn mua chuộc bị dẫn ra.
Chúng nhân lập tức tinh thần phấn chấn, mắt sáng lên chờ xem trò vui.
Trần Trác Viễn và Lục Cẩm Nghiệp cũng trúng mê dược, nhưng dùng cách tự thương để giữ tỉnh táo, ánh mắt nhìn không rõ tâm tư.
Xứng đáng chịu khổ.
Ba người bọn họ thanh mai trúc mã với tỷ tỷ suốt hơn mười năm, rốt cuộc vẫn chẳng hiểu được con người tỷ ấy.
Tình ái là chi?
Trước khi phá xong tử kiếp, hết thảy đều là mây khói.
Tạ Uyên và Giang Tô Dao loạn luân nơi yến tiệc thưởng sen của quận chúa, chuyện đó chỉ trong chốc lát đã truyền khắp kinh thành.
Ta thân chinh dẫn theo vệ binh phủ Tướng đem hai người họ trói gô lại, giải đến phủ Hầu.
Giang Tô Dao hận ta đến tận xương, suốt dọc đường mắng chửi không ngớt:
“Lăng Vi, ngươi nhớ lấy, mối nhục hôm nay, ta và các ngươi tỷ muội sớm muộn cũng sẽ tính sạch!”
“Tỷ tỷ ngươi giờ không lấy được Thế tử, chẳng lẽ còn mong vào Trạng nguyên lang và Tiểu tướng quân mặc cho nàng chọn sao?”
“Ta chờ xem các ngươi gặp báo ứng!”
Tạ Uyên bị bịt miệng không nói được gì, đôi mắt như rắn độc trừng trừng nhìn ta.
Ta vốn chẳng phải người lương thiện, dĩ nhiên không để yên.
Bốp bốp! Mỗi kẻ một cái tát tai, bốn bề lập tức im lặng như tờ.
Đến trước cổng phủ Hầu, ta ra hiệu cho vệ binh ném bọn họ xuống đất, rồi bảo với người giữ cửa:
“Thế tử quý phủ đã được đưa về. Phụ thân ta làm quan liêm chính, nhưng cũng không thể để một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như hắn nhục mạ trắng trợn như vậy. Kính mong quý phủ quản thúc hắn cho tốt.”
Cửa phủ mở ra, Hầu phu nhân vừa thấy lại là Tạ Uyên và Giang Tô Dao, nhất thời tối sầm mặt mày, ngất lịm ngay tại chỗ.
Hôm sau, có tin từ trong cung truyền ra.
Tô Dao vì hạnh kiểm bất chính, bị trục xuất khỏi Thái y viện.
Thân phận thế tử của Tạ Uyên cũng bị thu hồi.
Ăn mày truyền tin đến: Trần Trác Viễn và Lục Cẩm Nghiệp sáng sớm đã đến phủ Hầu thăm Tạ Uyên.
Còn Tô Dao, đêm qua đã trốn khỏi phủ, dạt về ngôi miếu đổ.
Ta đoán Trần Trác Viễn và Lục Cẩm Nghiệp đã ngồi không yên, bèn sai ám vệ bắt sống Tô Dao mang về phủ Tướng giam giữ.
Giữa trưa, Trần Trác Viễn và Lục Cẩm Nghiệp làm một chuyện lớn: Tố cáo tỷ tỷ ta lên Thuận Thiên phủ.
5
Ta và tỷ tỷ cùng bị nha dịch mời đến nha môn.
Nghe tin thiên kim phủ Tướng bị trúc mã cáo trạng, bá tánh kéo đến vây kín nha môn, chật như nêm cối.
“Nghe nói là đại tiểu thư phủ Tướng hạ dược nữ y, khiến nàng mất đi trinh tiết. Trạng nguyên lang cùng Tiểu tướng quân muốn đòi lại công bằng cho nàng.”
“Không thể nào lại vì chuyện ấy chứ? Ta tận mắt nhìn thấy Thế tử Tạ cùng nữ y ôm hôn giữa đường, thật chẳng biết liêm sỉ là gì.”
“Sắp thăng đường rồi, xem thử hai vị này cáo trạng tiểu thư phủ Tướng vì cớ chi.”
Trong lúc tiếng bàn tán ồn ào vang lên khắp nơi, phủ doãn Thuận Thiên vỗ mạnh mộc đường, quát lớn:
“Thăng đường!”
Phủ doãn không dám để ta và tỷ tỷ quỳ xuống.
Y đảo mắt nhìn Trần Trác Viễn rồi lại nhìn Lục Cẩm Nghiệp, sắc mặt như nuốt phải ruồi, bực dọc cất tiếng:
“Kẻ nào ở dưới đường, cớ sao lại cáo tố tỷ muội Lăng Nhiễm, Lăng Vi, thiên kim phủ Tướng?”
“Các ngươi có biết, vu cáo là tội phải chịu ba bậc hình phạt tăng nặng chăng?”
Trần Trác Viễn bước ra, giọng thản nhiên:
“Hạ quan là biên tu Hàn Lâm Viện, Trần Trác Viễn, khởi tố thiên kim phủ Tướng Lăng Nhiễm ỷ thế hiếp người, khiến cựu nữ y Giang Tô Dao mất đi trinh tiết, lại còn hạ sát diệt khẩu.”
Y liếc mắt nhìn tỷ tỷ ta bằng ánh mắt đầy ghét bỏ, trình đơn trạng lên.
Tỷ tỷ chỉ nhẹ lắc đầu, mặt lộ vẻ thất vọng, chẳng buồn để tâm đến sự khiêu khích của hắn.
Ta âm thầm quay đầu, ám vệ đã dẫn theo Giang Tô Dao bị ta nhốt tới, ta liền ra hiệu cho Bích Đào.
“Ngươi cùng người bị hại có quan hệ gì, vì sao lại thay nàng cáo kiện tỷ muội Lăng thị?”
“Đã nói diệt khẩu, vậy thì thi thể đâu?”
Phủ doãn đọc xong trạng, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Kẻ bị hại đã tới!”
Bích Đào nắm lấy Giang Tô Dao cải trang làm tiểu đồng, ném mạnh nàng ta xuống đất, mũ rơi xuống, mái tóc dài buông xõa.
Giang Tô Dao đau đến cau mày, lệ ngấn nơi khóe mắt.
Trần Trác Viễn và Lục Cẩm Nghiệp sắc mặt đại biến, nhưng trong mắt vẫn hiện rõ vẻ xót thương.
Tỷ tỷ ta đảo mắt nhìn hai người, nhướng mày, bật cười lạnh lẽo:
“Giang Tô Dao nay là hạ đẳng tỳ nữ của phủ Vĩnh An Hầu, khế thân trong tay chủ phủ. Dù nàng có bị đánh chết cũng chẳng can gì đến ta.”
“Huống hồ nàng chưa chết.”