Chương 7 - Kế Hoạch Của Kẻ Tham Lam
7
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, tôi mở miệng, nói câu đầu tiên từ lúc bước vào nhà:
“Bố, còn cả bà Dương Cầm Cầm, hôm nay con đến đây là để thông báo một chuyện. Bà ngoại con đã mất rồi.”
“Bà mất ba tháng trước.”
Từ lúc chúng tôi vào nhà đến giờ, mẹ tôi – người luôn để bố tôi thao túng cục diện – cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt khi nghe tin này.
“Con nói bà mất rồi? Mà lại mất từ ba tháng trước? Sao không ai trong nhà biết chuyện gì hết vậy?”
Tôi nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt, cười mỉa mai, không chút nể nang:
“Là bà ngoại không cho tôi nói. Giờ hậu sự tôi đã lo xong xuôi hết rồi, nghĩ lại thì vẫn nên thông báo cho hai người một tiếng.”
“Có những người làm con làm cái mà chẳng ra gì, đến mức khiến người sắp chết cũng không muốn gặp mặt lần cuối. Tôi chỉ đến xem, khi nghe tin bà mất, có ai trong số các người thấy day dứt, đêm ngủ có gặp ác mộng hay không.”
Dưới ánh nhìn của tôi, Dương Cầm Cầm nghiến răng ken két:
“Con đừng có ở đây nói móc nói xỉa. Bà là mẹ tôi, bất kể chết lúc nào, tang sự cũng phải do tôi – đứa con gái duy nhất – lo liệu.”
Con gái duy nhất?
Tôi cười lạnh.
Dương Cầm Cầm nhìn tôi chằm chằm, rồi dần dần nhận ra điều gì đó—chính là cách xưng hô của tôi ban nãy.
Đúng vậy, tôi gọi bà ta là Dương Cầm Cầm.
Cho dù trước kia mối quan hệ của chúng tôi tồi tệ đến mức nào, tôi vẫn từng ngoan ngoãn gọi bà một tiếng “mẹ”.
Nhưng hôm nay quay về nhà, sau khi bà ngoại mất, đến chút tôn trọng tối thiểu tôi cũng không còn dành cho bà ta nữa.
Dương Cầm Cầm bắt đầu dò xét gương mặt tôi, cố nhìn ra điều gì đó.
Tôi cười lạnh trong lòng—người đang làm, trời đang nhìn. Bà tưởng những chuyện bà làm sẽ không ai nói lại với tôi sao?
Trên tầng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi lạch bạch chạy xuống.
“Mẹ! Mẹ đang nói chuyện về bà ngoại à? Bà chết rồi thật à? Mẹ ơi, con nhớ căn nhà to của bà ngoại giá trị lắm đó, mẹ mau đi thừa kế nó, rồi chuyển sang tên con nha.”
Tôi mỉm cười chào cậu ta:
“Em trai, nhìn xem ai đến thăm em nè.”
“Bành Miểu Miểu, chị về làm gì?” Bành Phóng Phóng nhìn tôi với ánh mắt đầy đề phòng, nhanh chóng nép sau lưng mẹ.
“Mẹ, chị không phải đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà mình rồi à? Sao lại cho chị về? Mau đuổi chị đi đi, con thấy chị là ngứa mắt rồi.”
Long An Khánh không chịu nổi nữa.
Từ nhỏ sống với mẹ, anh luôn coi trọng tình thân.
“Miểu Miểu là chị của em. Em nói chuyện với chị như vậy sao?”
Bành Phóng Phóng từ trên xuống dưới đánh giá Long An Khánh, mặt đầy khinh bỉ:
“Còn anh là ai vậy? Đồ nhà nghèo ở đâu chui ra, chuyện nhà tôi đừng có xen vào.”
Dương Cầm Cầm cũng bật cười chế giễu:
“Đây là chồng chị mày đấy. Trông cũng đúng là nghèo thật.”
Long An Khánh bị ba người thay nhau khinh thường, im re như bị sét đánh.
Anh đi thẳng đến bên tôi, kéo tay tôi định bỏ đi. Ý định trèo cao bám víu lập tức bay biến.
Đừng coi thường học bá nghèo—lòng tự trọng cực kỳ cao.
Lúc chúng tôi rời khỏi, thằng em trai kia vẫn đứng sau hét với theo, bảo tôi đừng bao giờ quay lại.
Bố tôi thì dứt khoát đi thẳng lên lầu, trông thấy tôi là muốn tránh như tránh tà.
Chỉ có Dương Cầm Cầm, khi tôi ngoái đầu lại, bà ta đang nhíu mày như đang tính toán điều gì.
Tôi đoán bà đang nghĩ đến căn nhà đó, và cả việc… bà ngoại có để lại di chúc hay không.
Căn nhà của bà ngoại đúng là “miếng thịt thơm” trong mắt họ.
Bà ngoại tôi thật sự là người nhìn xa trông rộng.
Tôi nhớ rõ, mấy ngày cuối cùng trước khi bà mất, bà đã từng cười mà nói với tôi:
“Đừng sơ ý. Sau khi bà mất, con phải lập tức cầm di chúc đi xử lý căn nhà đó. Nếu không, con gái bà chắc chắn sẽ trở mặt, gây chuyện với con.”
Bà ngoại à, có vài phiền phức… là không thể tránh được.
Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết thôi.
Nhưng bây giờ chuyện căn nhà đã an bài rồi.
Nếu bà ta dám đến gây chuyện, vậy càng tốt—tôi cũng đang muốn tính sổ một lượt, những món nợ mà bà ta đã tính toán với tôi suốt bao nhiêu năm nay.