Chương 15 - Kế Hoạch Của Kẻ Tham Lam

15

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, từ tốn nói: “Tôi là con gái, đi ăn với ba mình thì có gì sai? Hơn nữa, căn nhà này vốn đã có phần của tôi, luật pháp cũng ghi rất rõ.”

Dương Cầm Cầm tức đến tái mặt: “Cô là người nói sẽ cắt đứt quan hệ trước! Giờ gả cho cái thằng chồng nghèo mới quay lại đòi phần à? Đừng có mơ! Tài sản nhà này là để lại cho hai đứa con trai tôi!”

Tôi nhướn mày, tỏ vẻ tò mò: “Cô còn chưa sinh mà sao chắc như đinh đóng cột là con trai? Bác sĩ lén nói cho cô biết à?”

Dương Cầm Cầm đắc ý: “Tôi mời thầy tính kỹ rồi, chắc chắn là con trai.”

Cuộc cãi vã giữa hai chúng tôi khiến ba tôi cũng thấy phiền, ông giơ tay cắt ngang.

“Thôi được rồi, còn cãi gì nữa? Miểu Miểu hẹn tôi ra ngoài hôm nay chỉ để ăn bữa cơm tử tế, bù đắp lại tình cha con bao năm. Cô làm gì mà phải làm quá lên vậy?”

Tôi nhìn thấy rõ, dù ba tôi không định thay đổi cuộc sống hiện tại với Dương Cầm Cầm, nhưng trong lòng vẫn còn áy náy vì bị cô ta lừa dối bao năm.

Cho nên khi tôi và cô ta tranh chấp, ông sẽ nghiêng về phía tôi.

Điều này đủ để khiến Dương Cầm Cầm nổi điên thêm lần nữa.

“Anh mù rồi à? Không nhìn ra con tiện nhân đó có ý gì sao? Nuôi con gái người khác bao nhiêu năm, giờ còn chia tài sản? Tôi thật không hiểu tại sao anh lại thích đội nón xanh đến thế!”

Những lời Dương Cầm Cầm nói một lần nữa chạm trúng điểm mấu chốt của ba tôi.

“Bản giám định ADN năm đó là sao, trong lòng cô rõ hơn ai hết.”

Đồng tử của Dương Cầm Cầm lập tức co lại, không thể tin nổi mà nhìn ba tôi rồi lại nhìn tôi.

Cô ta không ngờ tôi và ba đã âm thầm làm lại xét nghiệm ADN, xác nhận rõ ràng tôi và ông ấy đúng là cha con ruột.

Ba tôi không truy cứu chuyện này, là vì giờ cũng chẳng thể làm gì được nữa.

Nhưng không có nghĩa là Dương Cầm Cầm có thể tiếp tục coi ông ấy là kẻ ngu để mà dắt mũi.

Tôi nhếch môi nhìn cô ta: “Dương Cầm Cầm, một lời nói dối kéo dài bao nhiêu năm, cô có khi còn tự tin đến mức tin cả những bằng chứng ngoại tình tự bịa ra đúng không?”

Dương Cầm Cầm nghẹn họng, không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ biết chật vật bỏ đi dưới ánh mắt của tôi và ba.

Ba tôi thở dài một hơi nặng nề: “Haiz, Miểu Miểu, dù sao cô ta cũng đang mang thai, ba không muốn gây thêm kích động nữa. Dạo này mình đừng gặp nhau thì hơn.”

Tôi thản nhiên đáp: “Tuỳ ba thôi.”

Trước khi đi, ba ném cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng.

Mật khẩu là ngày sinh của tôi, trong thẻ có 500 ngàn, nói là quà ra mắt cho đứa bé trong bụng tôi.

Tôi tất nhiên nhận luôn.

Tiền từ trên trời rơi xuống, không lấy thì uổng.

Hạt giống tôi gieo vào lòng Bành Phóng lớn nhanh hơn tôi tưởng.

Chưa đến một tuần kể từ lần cuối tôi gặp Dương Cầm Cầm, cô ta đã bị Bành Phóng đẩy ngã từ trên lầu xuống.

Cái thai bốn tháng không giữ được, bản thân cô ta cũng phải vào phòng ICU.

Vừa nghe tin, tôi lập tức chạy tới bệnh viện hóng chuyện.

Ba tôi tức đến nỗi đứng giữa hành lang bệnh viện tát thẳng vào mặt Bành Phóng hai cái không do dự.

“Sao con có thể ra tay với mẹ mình? Đó là mẹ ruột của con đấy!”

Bành Phóng loạng choạng vì bị đánh, nhưng vẫn ngang ngược cãi lại: “Mẹ thì sao? Bà ấy bây giờ chỉ lo cho đứa con trong bụng, chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi đã lớn rồi, cả cái nhà này vốn dĩ nên là của tôi, tại sao lại phải chia cho người khác?”

Ba tôi mắt đỏ bừng: “Chỉ vì chuyện đó mà con đẩy mẹ ngã?! Con có biết cô ta là sản phụ tuổi cao, có thể mất mạng vì chuyện này không? Sao tôi lại nuôi ra cái loại cầm thú như con!”

Bành Phóng bực bội đáp: “Tôi đâu có định giết bà ấy, tôi chỉ không muốn cái thứ nghiệt chủng kia được sinh ra!”

Buổi chiều hôm đó, chúng tôi đi xem phim.

Bước vào rạp mới phát hiện mẹ chồng chọn cho một bộ phim tình yêu kinh điển – Titanic.

“…Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Tôi nghiêng đầu nhìn tấm vải trắng phủ trên xe đẩy, khoé miệng không kìm được cong lên thành một nụ cười lạnh.

Dương Cầm Cầm thật sự quá nuông chiều Bành Phóng, nuông chiều đến mức hắn không còn giới hạn, đến mức cho rằng giết người, vi phạm pháp luật cũng chỉ như giẫm chết một con kiến.

Tôi đã nói từ đầu rồi, Bành Phóng là một đứa con ác quỷ trời sinh.

Vì lợi ích của mình, hắn có thể lạnh lùng xuống tay giết người thân.

Ba tôi lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, nước mắt lặng lẽ chảy thành hàng.

Bành Phóng cũng ngơ ngác, định xông đến vén tấm vải trắng nhưng bị bác sĩ chặn lại.

“Chúng tôi hiểu cảm xúc của mọi người, nhưng xin hãy nén đau thương.”

Ngày hôm sau, tôi đem toàn bộ câu chuyện đăng lên mạng.

Bao gồm việc Dương Cầm Cầm cướp thân phận mẹ ruột tôi, tư thông với anh rể mình, sau đó ngược đãi con gái của chị ta.

Cuối cùng lại bị chính đứa con do mình nuôi dạy hại chết.

Thật lòng mà nói, chuyện nhà tôi còn kinh khủng hơn cả phim truyền hình gia đấu rẻ tiền.

Lúc đó tôi mới thật sự hiểu: nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.

Câu chuyện này nhanh chóng gây chấn động dư luận.

Bành Phóng bị dân mạng tổng tấn công dữ dội.

Hắn đã tròn 16 tuổi, đủ tuổi phải vào trại giáo dưỡng.

Một đứa nhỏ tuổi vậy, lại gây ra chuyện giết mẹ, đủ để khiến cả xã hội rúng động.

Ba tôi chỉ qua một đêm đã như già thêm cả chục tuổi.

Tôi không đi thăm ông.

Suy cho cùng, mọi chuyện là do ông ta tự chuốc lấy.

Cuối cùng, tôi mang thai được sáu tháng, đứng trước mộ bia của Dương Cầm Cầm, khẽ cười lạnh:

“Dương Cầm Cầm, xuống dưới mà xin lỗi mẹ tôi đi.”

(Hoàn toàn văn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)