Chương 1 - Kế Hoạch Của Kẻ Tham Lam
Bạn thân tôi bảo: “Cho đàn ông tiền là xui tận ba đời, mày nên đề phòng thằng người yêu đi.”
Là chị em tốt, tất nhiên tôi nghe lời.
Tôi lập tức mạnh tay bán luôn căn nhà cũ bà ngoại để lại, hơn 2 trăm ngàn.
Tranh thủ trước tuần cưới, tôi vét sạch tiền tiết kiệm mua cho bản thân một gói bảo hiểm tích lũy chia lãi.
Đừng nói đến chuyện tiêu tiền cho chồng.
Suốt cả tuần sau đó, tôi nghèo đến mức chỉ sống bằng mì gói.
1
Ngày cưới, mẹ chồng tôi cười đến mức không thấy mắt mũi đâu, nói với tôi: “Mau đi đăng ký kết hôn đi, về nhà mẹ có chuyện muốn bàn với con.”
Mẹ chồng tôi cũng thật khách sáo, sắp thành người một nhà rồi, có gì không thể nói ngay bây giờ?
Bà dặn Long An Khánh đừng vội về, tranh thủ ghé siêu thị mua cho tôi mấy món ngon, còn bà thì sẽ chuẩn bị đại tiệc ở nhà.
Mẹ chồng còn đặt vé xem phim từ trước trên mạng, bảo là để vợ chồng trẻ có chút lãng mạn với nhau.
Có một bà mẹ chồng chu đáo thế này, tôi rất sẵn lòng phối hợp.
Cả quá trình đăng ký kết hôn, tôi và Long An Khánh đều vui vẻ hớn hở.
Tôi mơ mộng về cuộc sống tân hôn ngọt ngào, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời và hạnh phúc.
Rời khỏi cục dân chính, chồng mới của tôi lập tức đưa tôi đến siêu thị, mua cho tôi những món tôi thích: cherry Mỹ, đại anh đào, sầu riêng.
Thấy không, đây chính là người chồng tôi đã chọn. Trước hay sau khi cưới, Long An Khánh vẫn đối xử với tôi như nhau, chỉ cần là tiêu tiền vì tôi, anh ấy chưa từng chớp mắt lấy một lần.
Đắm chìm trong hạnh phúc, tôi đã bỏ qua vẻ mặt nhẹ nhõm như được giải thoát của Long An Khánh sau khi thanh toán.
Tôi chỉ nghĩ đến chuyện tối nay sẽ đăng tấm ảnh sổ đỏ kết hôn lên mạng xã hội, tiện thể khoe luôn chiến lợi phẩm hôm nay cho bạn thân xem.
Tôi muốn làm cô ấy ghen chết đi được.
Buổi chiếu phim là vào chiều, đến rạp tôi mới phát hiện mẹ chồng chọn cho chúng tôi một bộ phim tình cảm cũ – Titanic.
Khi đến đoạn kinh điển, chồng tôi nắm tay tôi, chia sẻ:
“Anh thích nhất là cảnh này. Jack và Rose, em nhảy thì anh cũng nhảy. Vợ ơi, chúng ta cũng phải như vậy, đồng lòng vượt khó, hoạn nạn có nhau.”
Tôi nghĩ thầm, lãng mạn cái đầu anh.
Tôi đã không chỉ một lần nói với Long An Khánh là tôi không thích xem Titanic.
Tôi thấy bộ phim này giống như một bài nhồi sọ.
Cái gì mà em nhảy thì anh cũng nhảy, nghe như kiểu thao túng tình cảm vậy.
Nghĩ đây là sắp xếp của mẹ chồng nên tôi cố nhịn.
Lời Long An Khánh nói, chắc cũng chẳng có ý gì khác. Tôi tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều.
Buổi tối, tôi, chồng và mẹ chồng ngồi quây quần bên mâm cơm, bàn ăn đã được mẹ chồng chuẩn bị sẵn.
Chúng tôi cùng nâng ly, mỗi người uống một chút rượu.
Không khí đang rôm rả thì chồng tôi lên tiếng:
“Vợ à, giờ em chuyển về sống cùng rồi, thì cũng phụ nhà mình trả tiền vay nhà hàng tháng với chi tiêu gia đình nha. Với mức lương của em, chắc dư dả lắm.”
“Sau này em muốn ăn gì thì cứ mua, không cần hỏi ý anh đâu. Mẹ cũng sẽ không nói gì đâu.”
Mẹ chồng gắp thức ăn cho tôi, cười tươi hưởng ứng:
“Đúng rồi đấy, như vậy lương của An Khánh mỗi tháng là có thể để dành hết. Hai đứa yên tâm, tiền để mẹ giữ cho, vài năm là dư dả hẳn.”
Tôi chớp mắt, “Con muốn mua tôm hùm, bào ngư, sầu riêng, anh đào nhé?”
Mẹ chồng ra vẻ hết sức thông cảm:
“Tiền trong tay con mà, thích ăn gì thì mua thôi. Mẹ già này cũng được ăn ké, còn phải cảm ơn con dâu hiền nữa chứ!”
Hiểu rồi, tôi chính là cái máy rút tiền kiêm osin, vừa vào việc là đi làm luôn đây.
Tôi đặt đũa xuống, món cá kho vốn rất ngon bỗng dưng thấy ngán.
Mới nói, có một cô bạn thân tốt đúng là quan trọng thật.
Long An Khánh mà tôi không nhìn ra được, thì Phó Chân Chân đã thấy rõ ngay từ đầu.
Ngay sau khi nghe tôi được cầu hôn, Phó Chân Chân đã thề thốt rằng Long An Khánh chỉ nhắm vào tiền của tôi thôi.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là sau khi biết bà ngoại để lại cho tôi căn nhà hơn 2 trăm ngàn, một tuần sau anh ta liền cầu hôn.
Giờ là muốn tôi giao ra tiền lương, bước tiếp theo, chẳng phải là định nhắm tới căn nhà kia sao?