Chương 7 - Kế Hoạch Bịp Bợm Trong Cung
Quả thật là tự đào hố chôn mình.
Hoàng đế nghe xong, nổi giận, lập tức ra lệnh đày Giang Khả Nhu vào lãnh cung, vĩnh viễn không thể quay lại.
Nhìn cảnh Giang Khả Nhu khóc lóc bị kéo đi, trong lòng ta thật sự cảm thấy thoải mái~ Cảm giác ngọt ngào như ăn mật vậy!
Nếu không phải đang trong buổi tiệc cung đình, ta thực sự muốn đốt mấy chục đống pháo để ăn mừng!
Hoàng đế thấy tâm trạng ta khá tốt, khóe miệng cũng nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng một bí mật nhỏ nào đó, lấp lánh sáng ngời.
Không thể không nói, tên khốn này cười trông còn khá dịu dàng và ấm áp.
Nếu không phải ta biết hắn là một con sói xảo quyệt, thì có lẽ đã bị lừa rồi!
“Thục phi…”
Sau khi bữa tiệc cung đình kết thúc, Hoàng đế đột nhiên gọi ta, giọng nói trầm thấp và dịu dàng, khiến trái tim ta như một con nai nhỏ đập thình thịch.
Hắn nắm tay ta, kéo ta lên một tòa cao, xung quanh là cảnh đèn hoa rực rỡ, trong không khí thoảng qua hương hoa thơm ngát, lãng mạn vô cùng.
Ta đang tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra, thì tên khốn này đột nhiên nhìn ta bằng ánh mắt đầy tình cảm.
“Thục phi, từ lần đầu tiên gặp nàng ở buổi tiệc ngắm hoa, ta đã chú ý đến nàng.”
“???”
Cái gì vậy? Lần đầu tiên gặp? Lẽ nào hắn đã nhìn thấu sự giả vờ của ta từ trước?
“Ta luôn âm thầm quan sát nàng, bảo vệ nàng…”
Trong lòng ta chợt rúng động, cái gì đây?
Hoàng đế xảo quyệt lại yêu ta? Không thể nào! Nhưng nhìn hắn có vẻ rất chân thành.
Khoan đã, để ta nghĩ lại!
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi:
“Tại sao?”
“Vì…” hắn dừng một chút, ánh mắt và giọng điệu đầy âu yếm, “Nàng rất thú vị.”
Thú vị?! Trời ơi!
Hóa ra hắn coi ta như một món đồ lạ kỳ!
Trong lòng ta lặng lẽ lườm một cái, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ e lệ đáng yêu:
“Hoàng thượng đùa thôi mà.”
Hắn nhẹ nhàng cười, vén một sợi tóc bên mai ta lên, giọng nói dịu dàng đến mức như muốn làm ta ngạt thở:
“Thục phi, ta yêu nàng.”
Trời ơi!
Quá đột ngột!
Ta còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý!
Dù ta cảm thấy hắn có vẻ thích ta một chút, nhưng thế này là quá nhanh rồi!
Nhất thời, miệng ta như bị dán kín lại, đứng ngây ngẩn như trời trồng, mặt đỏ bừng.
Khi chúng ta vẫn đang chìm đắm trong không khí ngọt ngào, thì Phúc công công đột nhiên vội vã chạy tới, phá vỡ bầu không khí mờ mịt này.
“Hoàng thượng, không ổn rồi!”
Hắn thở hổn hển, nói:
“Người đứng sau Giang Khả Nhu đã bắt đầu hành động rồi!”
Lòng ta chùng xuống, cảm giác sự việc không đơn giản như vậy! Giang Khả Nhu, quả thật là không dễ dàng bỏ qua!
Hoàng đế sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị:
“Chuyện gì vậy?”
“Chúng… chúng…” Phúc công công lắp bắp mãi mới nói được một câu đầy khó khăn, “Chúng muốn gây hại cho ngài và Thục phi!”
Trời ơi!
Cái kịch bản này cũng gay cấn quá đi!
Ta cảm giác mình như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, không biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo!
“Chúng muốn làm gì?” Ta vội vàng hỏi.
Phúc công công nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ… bọn họ…”
“Chúng muốn…” Hoàng đế cắt lời, ánh mắt lạnh lùng, “Lật đổ triều đình.”
“Cái gì?!” Ta thốt lên, không thể tin nổi, chuyện này thật quá ác độc!
Hoàng đế đột nhiên nắm chặt tay ta, thì thầm: “Thục phi, đừng sợ, có trẫm ở đây.”
Nói làm là làm, Hoàng đế lập tức triệu tập những người tin cậy, trong đó có Mạnh thống lĩnh, để bàn bạc đối sách.
Mạnh thống lĩnh rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, hắn lấy ra một tấm bản đồ chi chít, trên đó ghi chép các mật đạo và các căn phòng bí mật.