Chương 9 - Kế Hoạch Bị Đảo Ngược

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Theo lý mà nói, chuyện sống chết của Lâm Thi Thi chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi vẫn thấy bất an.

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định đến bệnh viện.

Khi đến nơi, tôi thấy gia đình họ Lâm đang ở bên ngoài phòng ICU.

Cả ba Lâm và mẹ Lâm đều mắt sưng đỏ, có vẻ đã khóc suốt đêm.

Lâm Cảnh Huy ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, trông mệt mỏi và tiều tụy.

Cố Cảnh Thâm cũng có mặt, đang nhỏ giọng an ủi mẹ Lâm.

Khi thấy tôi xuất hiện, tất cả đều sững người.

“Vãn Vãn?” Mẹ Lâm không tin nổi nhìn tôi, “Sao con lại đến đây?”

“Nghe nói Lâm Thi Thi xảy ra chuyện, nên tôi đến xem sao.” Tôi đáp lạnh nhạt.

Mẹ Lâm lập tức lao tới ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói: “Vãn Vãn, Thi Thi cứ gọi tên con mãi, nó muốn gặp con một lần thôi…”

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay bà ra: “Bây giờ tình hình cô ấy thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải theo dõi thêm.” Giọng ba Lâm khàn đặc, “Nó bị sốc vì chuyện của công ty, nghĩ quẩn nên mới làm thế…”

【Nhà họ Lâm thật sự suy sụp rồi!】

【Công ty sụp đổ, con gái tự tử, hết biến cố này đến biến cố khác!】

【Giả thiên kim có mềm lòng không đây?】

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía phòng ICU.

Lúc đó, Tô Nhã – bạn của Lâm Thi Thi – bước lại gần: “Cô Lâm cô chính là Vãn Vãn phải không? Thi Thi thực sự muốn gặp cô.”

“Tại sao cô ấy lại muốn gặp tôi?” Tôi hỏi.

Tô Nhã do dự một chút, rồi nói nhỏ: “Cô ấy nói… có chuyện muốn nói với cô. Liên quan đến cô và anh Cố.”

Tôi liếc sang Cố Cảnh Thâm. Sắc mặt anh ta lập tức sa sầm.

“Cô ấy còn nói gì nữa?”

Tô Nhã hít sâu một hơi rồi nói: “Cô ấy nói… cô ấy xin lỗi cô. Cô ấy không nên… không nên yêu vị hôn phu của cô.”

Giọng cô ta nhỏ dần, “Cô ấy nói nếu cô không tha thứ, thì cô ấy không còn mặt mũi nào để sống tiếp.”

【Lâm Thi Thi cuối cùng cũng nhận ra lỗi lầm của mình!】

【Cô ta đã thật sự hối hận rồi!】

【Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta chịu cúi đầu trước giả thiên kim!】

【Giả thiên kim sẽ tha thứ cho cô ấy sao?】

Tôi im lặng thật lâu, cuối cùng quay sang bác sĩ nói: “Tôi có thể vào thăm cô ấy một chút không?”

Bác sĩ gật đầu: “Được, nhưng chỉ được ở trong đó năm phút.”

Tôi thay đồ bảo hộ, rồi bước vào phòng ICU.

Lâm Thi Thi nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nghe tiếng bước chân, cô ấy chậm rãi mở mắt.

Khi thấy tôi, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Chị…” Giọng cô ấy yếu ớt, “Chị thực sự đến rồi…”

“Cô có chuyện gì muốn nói?” Tôi ngồi xuống bên giường.

Lâm Thi Thi gắng gượng mở lời: “Chị… xin lỗi… Em không nên giành vị hôn phu của chị… không nên chiếm căn phòng của chị… càng không nên khiến ba mẹ lạnh nhạt với chị…”

“Mọi chuyện đã qua rồi.” Tôi bình thản đáp.

“Chị có thể tha thứ cho em không?” Lâm Thi Thi nắm lấy tay tôi, “Nếu chị không tha thứ, em thật sự không còn mặt mũi nào để sống tiếp…”

Tôi nhìn cô ta, lòng đầy cảm xúc phức tạp.

【Lâm Thi Thi thật sự hối hận rồi!】

【Giờ cô ấy mới nhận ra sự tốt đẹp của giả thiên kim!】

【Tiếc là… đã quá muộn rồi!】

Tôi nhẹ nhàng vỗ về tay cô ấy: “Tôi không trách cô. Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc.”

“Nhưng em không nên dùng cách đó…” Lâm Thi Thi khóc to hơn, “Em nên theo đuổi một cách đàng hoàng, chứ không phải lén lút sau lưng…”

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy, “Cô nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác để sau hãy tính.”

“Chị… chị còn quay về nhà không?” Lâm Thi Thi nhìn tôi đầy hy vọng.

Tôi ngập ngừng một lát, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Tôi đã có ngôi nhà của riêng mình rồi.”

Sắc mặt Lâm Thi Thi thoáng ảm đạm, nhưng vẫn gật đầu: “Em hiểu… là do chúng ta đã phụ chị…”

Thời gian thăm đã hết, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Chị ơi!” Lâm Thi Thi đột nhiên gọi tôi lại, “Em… em trả lại anh Cảnh Thâm cho chị, được không?”

Tôi quay đầu nhìn cô ấy: “Không cần đâu. Tôi không còn hứng thú với anh ta nữa.”

“Vậy… vậy chị đã có người mình thích chưa?”

Tôi mỉm cười: “Tạm thời thì chưa, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có.”

Bước ra khỏi phòng ICU, cả nhà họ Lâm lập tức vây lại.

“Vãn Vãn, Thi Thi sao rồi?” Mẹ Lâm lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được.” Tôi đáp bình thản.

“Nó có nói gì không?” Ba Lâm hỏi tiếp.

“Nó xin lỗi vài câu.” Tôi nhìn bọn họ, “Mọi người chăm sóc cô ấy cho tốt. Tôi đi trước.”

“Vãn Vãn!” Mẹ Lâm kéo tay tôi lại, “Con đã đến rồi, sao không ở lại? Cả nhà mình cùng ngồi lại nói chuyện…”

“Bà Lâm chúng ta không phải người một nhà.” Tôi nhấn mạnh lần nữa, “Tôi đến đây chỉ vì Lâm Thi Thi muốn gặp. Giờ cô ấy không sao nữa, tôi cũng không còn lý do ở lại.”

“Con không thể ở lại sao?” Mẹ Lâm khóc nấc, “Mẹ thực sự rất nhớ con…”

Tôi nhìn bà, trong lòng thoáng dao động.

Nhưng rất nhanh, tôi đã kiên định lại suy nghĩ của mình.

“Bà Lâm có những con đường đã đi sai… thì không thể quay đầu được.”

Nói xong, tôi quay người rời khỏi bệnh viện, không ngoảnh đầu lại.

Sau lưng là tiếng khóc nức nở của mẹ Lâm nhưng tôi không dừng bước.

【Giả thiên kim vẫn chọn ra đi!】

【Cô ấy thật sự không quay đầu nữa!】

【Nhà họ Lâm đã đánh mất cô ấy mãi mãi!】

Bước ra khỏi bệnh viện, tôi hít sâu một hơi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)