Chương 11 - Kế Hoạch Bị Đảo Ngược

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Cảnh Huy bị tôi hỏi đến á khẩu, không thể phản bác.

Tôi bước đến gần, đứng trước mặt anh ta, ánh mắt nhìn xuống: Lâm Cảnh Huy, tôi nói lần cuối. Giữa tôi và nhà họ Lâm không còn bất kỳ quan hệ nào. Tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ các người.”

“Còn khoản nợ này…” – Anh ta khó nhọc hỏi.

“Nợ thì phải trả.” – Tôi dứt khoát, “Trước pháp luật, ai cũng bình đẳng. Nhà họ Lâm cũng không ngoại lệ.”

Lâm Cảnh Huy hoàn toàn tuyệt vọng, như thể cả linh hồn đều bị lấy mất.

【Nhà họ Lâm thật sự tiêu rồi!】

【Hơn bốn chục triệu, họ làm sao trả nổi?】

【Giả thiên kim lần này phục thù quá gọn gàng!】

“Tôi… có thể gặp ba mẹ một chút không?” – Lâm Cảnh Huy cố gắng gượng dậy, “Để họ tự mình xin cô…”

“Không cần.” – Tôi lắc đầu, “Tôi không muốn gặp họ.”

Lâm Cảnh Huy im lặng rất lâu, cuối cùng đứng lên: “Tôi hiểu rồi.”

Anh ta đi đến cửa, bất ngờ quay đầu lại: “Vãn Vãn, cô thật sự không có chút tình nghĩa nào sao?”

Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói: Lâm Cảnh Huy, là các người đã không giữ tình nghĩa trước.”

Lâm Cảnh Huy cười gượng một tiếng, rồi quay lưng rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta khuất dần, trong lòng không hề gợn sóng.

Đây chính là cái giá của sự lựa chọn.

Họ đã lựa chọn từ bỏ tôi, thì bây giờ phải chấp nhận bị tôi từ bỏ.

Trên đời này, mọi thứ đều công bằng.

9

Ba tháng sau, tôi nhận được một tin tức ngoài ý muốn:

Lâm Thi Thi… đã mắc bệnh.

Hơn nữa, bệnh của cô ta rất nặng.

Là Tô Nhã gọi điện thông báo cho tôi.

“Chị Lâm Thi Thi bị trầm cảm nghiêm trọng, hiện tại đang điều trị tại bệnh viện tâm thần.” –

Giọng của Tô Nhã trầm xuống, “Cô ấy vẫn luôn muốn được gặp chị một lần.”

“Tình trạng của cô ấy bây giờ thế nào?” – Tôi hỏi.

“Rất tệ.” – Tô Nhã thở dài, “Cô ấy thường xuyên thức trắng đêm, cũng không chịu ăn. Bác sĩ nói nếu tình trạng này tiếp diễn, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

【Lâm Thi Thi hoàn toàn sụp đổ rồi!】

【Gia đình phá sản, cô ấy không chịu nổi cú sốc này!】

【Giờ thì thành bệnh nhân tâm thần thật rồi!】

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tôi biết rồi.”

Cúp máy, tôi ngồi trong văn phòng, suy nghĩ rất lâu.

Nói không mềm lòng thì là giả.

Dù gì trong lòng tôi, Lâm Thi Thi vẫn là cô gái ngây thơ, hồn nhiên của ngày xưa.

Dù cô ta đã làm sai, nhưng cũng đã phải trả giá.

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định đến thăm cô ta.

Bệnh viện tâm thần nằm ở vùng ngoại ô, không gian yên tĩnh, thanh bình.

Tô Nhã đang đợi tôi ở cổng.

“Chị Lâm chị đến rồi.” – Mắt cô ta đỏ hoe, “Thi Thi biết chị sẽ đến, hôm nay lần đầu tiên chịu ăn một bữa.”

Chúng tôi cùng đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Thi Thi đang ngồi thất thần bên cửa sổ.

Cô ta gầy đi rất nhiều, cả người trông vô cùng yếu ớt, mong manh.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta từ từ quay đầu lại.

Thấy là tôi, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên.

“Chị…? Thật sự là chị sao?” – cô ta như không dám tin vào mắt mình.

“Là tôi đây.” – Tôi ngồi xuống bên cạnh, “Cô thấy sao rồi?”

Nước mắt Lâm Thi Thi lập tức rơi xuống: “Chị… Em tưởng chị sẽ không bao giờ đến thăm em nữa…”

“Ngốc à, sao lại nghĩ thế?”

“Bởi vì em đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với chị…” – Giọng cô ta nghẹn ngào, “Em không xứng làm em gái của chị…”

【Lâm Thi Thi thật sự hối hận rồi!】

【Bây giờ cô ấy mới hiểu được sự quý giá của giả thiên kim!】

【Chỉ tiếc là đã quá muộn!】

Tôi nhẹ nhàng vỗ tay cô ta: “Chuyện cũ thì cứ để nó qua đi. Bây giờ điều quan trọng nhất là cô phải chữa bệnh cho tốt.”

“Chị… Chị tha thứ cho em rồi sao?” – Lâm Thi Thi nhìn tôi đầy hy vọng.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Tôi tha thứ cho cô.”

Lâm Thi Thi xúc động đến mức ôm chầm lấy cánh tay tôi: “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị nhiều lắm!”

“Nhưng mà…” – Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, “Tha thứ không có nghĩa là chúng ta có thể quay lại như trước.”

Sắc mặt Lâm Thi Thi tối sầm lại, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Em biết… Là do chúng em đã đánh mất chị…”

“Thi Thi, cô còn trẻ, còn nhiều cơ hội.” – Tôi an ủi cô ta, “Hãy điều trị thật tốt, sau này cô vẫn sẽ có một cuộc sống tươi đẹp.”

“Nhưng mà nhà em đã phá sản rồi…” – Cô ta cười khổ, “Ba mẹ giờ đến tiền thuốc men cũng không có…”

Tôi nhíu mày: “Chi phí điều trị đắt lắm sao?”

“Mỗi tháng hơn mười mấy vạn…” – Lâm Thi Thi cúi đầu, “Em nghe Tô Nhã nói, ba mẹ đang tính cho em xuất viện…”

【Nhà họ Lâm đến tiền thuốc cũng không kham nổi!】

【Họ định để Lâm Thi Thi ngừng điều trị!】

【Nếu vậy thì cô ấy thật sự sẽ chết mất!】

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Cô đừng lo chuyện tiền thuốc nữa.”

Lâm Thi Thi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi: “Chị… chị nói vậy là…”

“Tôi sẽ chi trả tiền điều trị cho cô.” – Tôi điềm đạm nói, “Nhưng với một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Cô phải hợp tác điều trị nghiêm túc, cố gắng sớm hồi phục.”

Lâm Thi Thi xúc động đến mức không thốt nên lời, chỉ biết liên tục gật đầu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)