Chương 7 - Kẻ Giết Người Đang Đến Gần

“Vãn Nguyệt! Vãn Nguyệt! Cứu tôi với! Tôi sai rồi!”

Triệu Thanh Thanh lao đến ôm lấy chân tôi.

“Tôi chỉ bị ghen ghét che mắt… xin cô cho tôi một cơ hội nữa thôi!”

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi cô ta.

Cuối cùng, Triệu Thanh Thanh vẫn bị cha cô ta đưa đi.

Năm lớp 12, hành động tốt bụng của tôi không những không thay đổi được số phận của cô ta, mà còn mang đến tai họa cho chính bản thân tôi.

Nhưng ít ra, tôi đã hiểu ra — đôi khi, ta phải học cách buông bỏ tâm lý thích cứu người, và tôn trọng vận mệnh của họ.

Tôi chưa từng gặp lại Triệu Thanh Thanh. Chỉ nghe nói cô ta bị gả cho một gã đàn ông độc thân lớn hơn mình hai mươi tuổi, vì cứ muốn bỏ trốn nên cuối cùng bị đánh gãy cả hai chân.

8

Nếu Thời Tự đã muốn làm con rể nhà họ Giang, thì cứ làm suốt đời đi.

Tôi dẫn hắn về nhà bố mẹ mình.

Thời Tự rất vui, tưởng rằng tôi đã tha thứ cho hắn. Cho đến khi ngồi vào bàn ăn, hắn phát hiện trên bàn không có chỗ cho mình. Hắn ngớ người vài giây rồi mới hét lên với quản gia:

“Dì Triệu! Dì không thấy thiếu một chỗ ngồi sao? Làm việc kiểu gì vậy?”

Dì Triệu không phản ứng gì. Bố mẹ tôi cũng không lên tiếng.

Việc để hắn bước chân vào cửa nhà sau tất cả những gì hắn gây ra đã là giới hạn lớn nhất mà bố mẹ tôi chịu đựng.

“Chỗ anh ở kia kìa.” — tôi chỉ ra sân, nói — “À, cái ổ chó lớn hơn là phòng ngủ của anh đấy.”

Thời Tự đứng sững vài giây, rồi nở một nụ cười gượng gạo lấy lòng:

“Vãn… Vãn Nguyệt, em đùa gì kỳ vậy? Làm sao mà đó là chỗ người ở được.”

Nói xong lại quay sang bố mẹ tôi:

“Ba mẹ, hai người nói giúp con với…”

Cuối cùng bố tôi không chịu nổi nữa, rầm! một tiếng, đập mạnh đũa xuống bàn:

“Chú Trần, bây giờ ai cũng có thể vào nhà chúng ta sao?”

Chú Trần lập tức dẫn người đến, lôi Thời Tự ra ngoài, ném thẳng ra sân.

Thời Tự bò dậy, định nói gì đó thì bị vệ sĩ tát ngược lại:

“Ăn cơm thì đừng nói chuyện.”

Nhìn hai vệ sĩ to cao đứng kè hai bên, Thời Tự cuối cùng cũng nhận ra — tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

Hắn định rút lui.

Nực cười! Hắn tưởng nhà họ Giang là nơi muốn đến thì đến, muốn đi là đi à?

Vệ sĩ bám chặt, hễ lại gần cổng trong phạm vi ba mét là ăn một trận nhừ tử.

Sau vài lần vùng vẫy, Thời Tự không còn sức để trốn chạy nữa.

Cuối cùng, hắn phải ngủ trong ổ chó, ăn đồ của chó.

Một tuần sau, khi tôi ra ngoài đi ngang qua hắn, mùi hôi khiến tôi lùi lại mấy bước.

Tôi ra hiệu cho vệ sĩ, lần này thì Thời Tự được “thả” đi.

Khi tôi đang đi dạo với bạn, cảnh sát gọi tới.

Có người tố cáo tôi giam giữ người trái phép.

Khi tôi tới đồn công an, Thời Tự đã được tắm rửa sạch sẽ, thay đồ tươm tất. Không thể không nói, các chú công an đúng là rất có tâm.

Thấy tôi, mấy cảnh sát đều ngạc nhiên mở to mắt:

“Sao lại là cô? Cô là người phụ nữ thoát chết ở căn hộ cao cấp hôm đó!”