Chương 4 - Kẻ Giấu Mặt Trong Hậu Cung

Hắn hạ giọng:

“Nương nương e là đã hiểu lầm rồi, vừa rồi chỉ là một cung nữ vô tình va phải tiểu nhân mà thôi.”

Cung nữ ư?

Vì muốn giữ thể diện cho quý phi, hắn thậm chí có thể nói ra những lời đảo lộn trắng đen như thế.

Chung quy vẫn là ta còn dè chừng thân phận của hắn.

Vì vậy, ta cho lui cung nữ, để lại cho họ chút thể diện.

“Ngươi đụng trúng ai, không cần phải báo với ta.”

Vệ Thanh nhíu mày, ánh mắt như muốn khoan thủng ta.

“Nương nương có ý gì vậy?”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ý ta là, từ nay đôi ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Về sau nếu có gặp lại, thì cứ xem như người dưng nước lã.”

9

Vận rủi đã đến, thì chuyện xấu cứ nối nhau kéo đến.

Ta thân thể suy nhược, nằm liệt mấy ngày.

Thì trong nhà lại xảy ra biến cố lớn.

Trong thư viết:

Ca ca ta ra chợ thấy chuyện bất bình, ra tay dạy dỗ vài tên lưu manh háo sắc.

Không ngờ trong số đó lại có một kẻ là công tử độc nhất của phủ Hầu gia.

Ca ca bị Hầu gia kéo người tới đánh cho một trận tơi bời, rồi bắt giam vào ngục.

Phụ mẫu ta lo đến rối bời, cả hai đều đổ bệnh ở nhà.

Trời như sụp xuống ngay trên mái nhà.

Ta tuyệt vọng siết chặt lá thư, lần đầu tiên căm hận bản thân vì ngày trước không chịu cố gắng, chỉ biết sống qua ngày trong cung.

Giờ phút này gia đình chìm trong nước sôi lửa bỏng, mà ta—

đến một người có thể nhờ cậy cũng không có.

Ngay lúc ta rơi vào khốn cảnh, Vệ Thanh bất ngờ đến thăm.

Hắn mang theo món bánh hoa quế mà ta yêu thích nhất.

“Nương nương dạo gần đây ăn uống không vào, thân thể ngày càng tiều tụy.

Tiểu nhân nhờ người ngoài cung mua về cho người món bánh mà người thích nhất—”

“Ca ca ta sống chết chưa rõ, ta còn lòng dạ nào mà ăn với uống?”

Ta cười khổ.

“Nương nương hãy chăm sóc bản thân trước.

Chuyện của huynh trưởng người, tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.

Ít nhất… sẽ đảm bảo huynh ấy không bị tra tấn trong ngục.”

Hắn gắp một miếng bánh đào nhỏ nhắn, tinh xảo, đưa đến trước miệng ta.

Lòng ta khẽ rung động.

Nhưng vừa nhìn thấy vết sẹo trên mu bàn tay phải của hắn—

ta lập tức bừng tỉnh.

Đó là vết thương hắn mang trên người ngày hôm ấy, vì che chở cho quý phi mà lưu lại.

Hắn là người trong tay áo của quý phi.

Nếu ta còn dây dưa với hắn, thì sau này… rất có thể sẽ rước lấy tai họa diệt môn.

Thôi vậy.

Khó khăn lắm ta mới thoát ra khỏi biển lửa, sao có thể quay đầu lại lần nữa?

Đã cắt thì phải cắt cho sạch.

Ta gạt tay hắn ra, miếng bánh rơi xuống đất, nát bấy không ra hình dáng.

“Lúc này huynh ta đang nguy kịch, ta chỉ hận bản thân bất lực không thể thay huynh gánh vác,ngươi lại còn khuyên ta ăn uống đầy đủ, chẳng phải muốn khiến ta xấu hổ đến chết sao?”

10

Sau cuộc chia tay không mấy êm đẹp với Vệ Thanh,ta bắt đầu đi khắp hậu cung tìm người giúp đỡ.

Nhưng hoàn toàn vô ích.

Mấy ngày liên tiếp mưa dầm xối xả, cộng thêm tiết trời oi bức.

Không ít người mắc phải bệnh mùa hè.

Nghe nói ca ca ta trong ngục đã nhiễm sốt rét, vậy mà không được gọi thầy thuốc.

Tức giận công tâm, ta mơ mơ màng màng sốt liền ba ngày ba đêm.

Trong cơn mê man, ta như quay lại ngày Vệ Thanh mang bánh đến dụ dỗ ta.

“Nương nương ăn bánh này, thì ta sẽ đảm bảo huynh trưởng người không bị tra tấn…”

“Ta ăn… ta ăn…”

Đôi mắt ta sưng húp vì khóc,trông chẳng khác gì một chú mèo con bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.

Vệ Thanh khẽ cong đốt ngón tay, lau khóe mắt ta.

“Nương nương giờ đã chịu nghe lời rồi?”

Vừa nghe câu ấy, ta lại khóc lớn hơn.

Lệ như chuỗi ngọc đứt dây, rơi lộp độp lên bàn tay thon dài của hắn.

Chẳng mấy chốc đã làm ướt cả lòng bàn tay hắn.

Ta nắm chặt lấy phất trần của hắn, khẩn cầu không buông:

“Ta nghe lời rồi. Ca ca ta từ nhỏ thể chất yếu ớt, giờ lại mắc bệnh hiểm trong ngục, sao mà cầm cự nổi…

Ngươi hãy giúp ta đi… Sau này ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”

“Kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngươi!”

Càng nghĩ, lòng càng tủi thân, ta khóc đến thân thể run rẩy.

Tựa như hoa lê trong trận mưa giông, cành hoa run bần bật,

chỉ chực bị gió cuốn mưa dập, ép ngã xuống bùn đất…

Trước cảnh tượng ấy, không biết Vệ Thanh nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống.

Hắn liếc ta một cái, nửa cười nửa không:

“Kiếp sau sao?

Ta lại muốn được nương nương thưởng cho một chút ngay bây giờ.”

“Chỉ tiếc… nương nương lòng dạ sắt đá, không cần đến nô tài nữa rồi.”

Cả người ta cứng đờ.

Không đoán nổi hắn có ý gì.

Chỉ dám thăm dò, khẽ đưa một ngón tay ra, chạm nhẹ lên mu bàn tay hắn nơi có đường gân xanh uốn lượn.

Chỗ ấy đột ngột giật nhẹ một cái.

Tựa như đang cổ vũ ta tiến thêm bước nữa,lại như… đang ngăn cản ta tiếp cận quá gần.

Ngẩng đầu lên Vệ Thanh cụp mi mắt lạnh lùng.

Bộ dạng như thể trái tim đã khóa kín, hoàn toàn vô tình vô cảm.

【Cười xỉu mất thôi mọi người ơi, nữ phụ đang quyến rũ như thế mà nam chính vẫn dửng dưng.】

【Nếu là nữ chính á? Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến nam chính bay thẳng lên đỉnh đầu!】

【Nữ phụ trong truyện nam lại thuần đến thế sao? Mới chạm tay đã nghĩ đến nhờ vả?】

【Nữ phụ đã nói chia tay rồi, còn tưởng mọi chuyện như xưa, chạm nhẹ vài cái là nam chính sẽ chủ động hầu hạ chắc?】

【Anh trai nữ phụ vào tù, cha mẹ cũng ngã bệnh, sắp nhà tan cửa nát rồi kìa!】

Ta hét lên một tiếng thất thanh.

Choàng tỉnh, bật dậy khỏi giường.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi thơm.

Chỉ là mộng…

Giấc mơ này quá đỗi chân thực.

Ta hoảng hốt bóp chặt lòng bàn tay, cố đè nén nỗi bất an trong ngực.

Ngoài cửa sổ, sấm sét cuồn cuộn,tia chớp xé ngang bầu trời, mang theo một khoảnh khắc sáng lòa trong tẩm cung tăm tối.

“Nương nương, người tỉnh rồi?”

Ta thấy Vệ Thanh đứng lặng bên giường như bóng ma, không rõ đã nhìn ta bao lâu.

11

“Sao ngươi lại ở đây?!”

Tim ta đập thình thịch.

Từ sau khi từ chối Vệ Thanh hôm đó, ta đã chạy vạy khắp hậu cung, tìm hết những người từng có chút giao tình nhưng đều bị từ chối ngoài cửa.

Đến lúc muốn tìm lại Vệ Thanh nhờ giúp đỡ, lại nghe tin hắn đã được Hoàng đế cử ra ngoài cung làm việc.

Mà giờ đây, hắn lại lặng lẽ đột nhập vào tẩm cung của ta giữa đêm khuya—

ý đồ chẳng cần nói cũng đã rõ.

Ta không còn do dự nữa.