Chương 8 - Kẻ Đáng Thương Thay Thế

“Tội nghiệp quá, phu nhân khóc đến khản cả giọng rồi…”

Tối hôm ấy, ta ôm giò heo tẩm tương nằm trong phủ Quốc công, tỷ trưởng vừa lật Kinh thành bát quái lục vừa cười nghiêng ngả.

“Mau xem nè ‘Phu nhân Định An Hầu khóc ba ngày khiến ngục đổ tường, ngục tốt đồng loạt xin điều chuyển’!”

Ta liếc tranh minh họa bên cạnh — họa sĩ kia lại vẽ ta thành Mạnh Giao Nữ, đứng trước đại lao Hình bộ hỉ mũi.

Hách Liên Chinh mà thấy chắc tức mà sống dậy.

Mười ngày sau, sinh thần của Thái tử Nhiếp chính.

Ta mặc áo trắng tang, ôm bài vị “vong phu” xông vào vương phủ.

Thị vệ cản đường, ta rút hành tây quệt vào mắt, nước mắt trào ra như suối.

“Vương gia ơi! Hầu gia nhà thần còn chưa nguội xác, các người lại ở đây chè chén vui cười!”

Thái tử Nhiếp chính nhìn ta chằm chằm rồi bỗng phá lên cười như điên.

“Hách Liên Chinh cái tên đó, lại cưới được một kẻ si tình như thế.”

Vừa nói vừa vươn tay định đỡ ta, ta giả vờ loạng choạng, bật khóc rồi ngất lịm.

Canh ba đêm ấy, sát khí dậy trời giữa hoàng thành.

Thái tử Nhiếp chính thật sự tưởng Hách Liên Chinh đã chết.

Người ấy từng oai phong chiến trường, mười bảy tuổi bình định Bắc Cương.

Thái tử biết hắn là người của Hoàng thượng, nào dám khinh suất.

Mà nay, tin ấy đối với hắn chẳng khác gì song hỷ lâm môn.

Thái tử khởi binh rồi.

Ta ngồi xổm trên xà nhà ngự thiện phòng, gặm đùi gà, trơ mắt nhìn hắn giơ hổ phù điều động binh mã.

“Vù——”

Một ngọn lưu tinh lửa phóng lên trời, Hách Liên Chinh khoác ngân giáp, mình đầy máu tươi, xông thẳng vào đại điện.

8

Sóng yên gió lặng, nghe nói cái lão Thái tử kia bị lưu đày ba nghìn dặm.

Hoàng thượng nghĩ mãi chẳng biết ban thưởng gì, đành định thưởng cho ta… hai đầu bếp.

Ta cùng Hách Liên Chinh vào cung tạ ơn.

Thấy Hoàng hậu nương nương đang nướng cá, ta không nhịn được bèn lên tiếng chỉ dạy.

“Nương nương!”

Ta bám vào hòn giả sơn trong ngự hoa viên ló đầu ra, “Con cá chép đó chẳng phải Hoàng thượng bảo là cống phẩm Bồng Lai hay sao…”

Hoàng hậu xách váy từ bên kia trồi lên, đến cả trâm phượng trên tóc cũng lệch cả.

“Không sao, không sao, lấy lá sen bọc nướng thì hết tanh ngay thôi!”

Ta đâu có ý đó…

Thế là hai chúng ta cùng ngồi xổm bên hồ Thái Dịch, nhóm lửa nướng cá.

Hách Liên Chinh mặt đen như đáy nồi bị thái giám dắt vào, tay áo triều phục còn dính cả sốt mơ ta lỡ làm rơi từ sáng, nom chẳng khác gì một con quạ lông xù.

“Bệ hạ.”

Hắn nghiến răng hành lễ, “Thần đến đón phu nhân hồi phủ.”

Thiếu niên thiên tử đang xâu cá ở hồ Thái Dịch chẳng buồn ngẩng đầu.

“Vội gì? Hoàng hậu bảo tối nay thi khắc đèn dưa hấu ấy da!”

Hoàng hậu giẫm trúng vạt áo rồng của Hoàng thượng, nháy mắt với ta một cái.

“Định An hầu tới thật đúng lúc, hôm qua Toàn nhi làm món đầu thỏ cay…”

“Khụ khụ!”

Ta ho khan một tiếng, “Nương nương đã nói là không nhắc tới rồi mà…”

Thái dương Hách Liên Chinh giật giật.

“Hồ Ngọc Toàn! Nàng đã hứa với ta là không lén ăn thịt rừng nữa!”

“Thỏ trong ngự thiện nuôi tính là hoang dã ư?”

Hoàng hậu nghiêm nghị giơ dao bếp, “Bản cung làm chứng, con thỏ đó là Lễ bộ Thượng thư dâng lên, thỏ Xiêm thuần chủng!”

Thấy mặt Hách Liên Chinh ngày càng đen, ta vội nhào tới ôm eo hắn.

“Phu quân, giường trong cung thật là êm, nương nương còn dạy thiếp đánh bài lá…”

“Nàng gọi hắn là ‘phu quân’?”

Thiên tử bỗng buông cần câu, hớn hở hùa theo náo nhiệt.

Sau bình phong truyền đến tiếng chén trà vỡ, phụ thân gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.

Trường cảnh “định đế” hỗn loạn vô cùng.

Hoàng hậu giơ đầu thỏ định đút Hoàng thượng, Hoàng thượng kéo tay ta đòi công thức đầu thỏ cay, cuối cùng Hách Liên Chinh không chịu nổi nữa, vác ta chạy thẳng ra khỏi cung.

“Thả ta xuống!”

Ta đấm lưng hắn, “Nương nương còn nói dạy ta ủ rượu vải…”

“Về phủ mà ủ!”

Hắn nhét ta vào xe ngựa, “Vi phu đã chuẩn bị vải sẵn rồi.”

Rèm xe vừa rũ xuống, ta đã thấy Hoàng hậu bám tường cung giơ dao vung vẩy.

“Hách Liên Chinh, ba ngày nữa bản cung sẽ mang đầu bếp tới phá quán!”

Gió đêm phảng phất mùi hạt dẻ rang đường, Hách Liên Chinh bỗng nắm lấy bàn tay dính tro của ta.

“Phu nhân còn nhớ điều kiện đã hứa với ta không?”

Ta giả vờ ngơ ngác.

“Điều gì kia chứ?”

Ngón tay hắn lướt qua khóe môi ta.

“Về phủ, cùng ta sống yên ổn những ngày tháng sau này.”

Bánh xe lăn trên ánh trăng đổ đầy đất.

Sau tường thành vang lên tiếng thiên tử rống to:

“Hoàng hậu! Đó là long bào của trẫm! Không thể dùng làm tạp dề!”

Về sau sử sách chép rằng:

Phu nhân Định An hầu mười lần tiến cung, mười hai lần dụ dỗ Hoàng hậu;

Định An hầu bảy phen xông ngự thiện phòng, mười sáu lượt cướp vợ về phủ;

Đế hậu kết thân tròn mười năm, nhận được chín mươi chín hộp đồ ăn từ phủ hầu

Hộp thứ một trăm, bên trong là trứng đỏ, kèm mảnh giấy: “Tiểu thần trù thay nợ, xin cười nạp.”