Chương 9 - Kẻ Chịu Tội Thay

Nhưng đại nguyên soái đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, lập tức truyền nhân chứng lên điện.

Ta dẫn bà tử điếc, bà tử câm và lão quản sổ chỉ còn một mắt mù vào trong đại điện.

Sau lưng còn có Ôn Nhu và Ôn Ý đi theo.

Người dâng chứng cứ trước tiên chính là Ôn Nhu và Ôn Ý, đó là huyết thư của Hạ sư phụ.

“Hạ sư phụ bị lão hầu gia ép làm thiếp, sau khi phát hiện ông ta thông địch bán nước thì bị ném xuống giếng dìm chết. Khi bị vứt ở bãi tha ma ngoài thành, bọn nô tỳ đi thu nhặt thi thể đã tìm thấy một phong huyết thư trong áo lót của bà ấy.”

Trong bức tuyệt mệnh thư viết bằng máu ấy, bà Hạ đã tố cáo rõ ràng tội ác thông địch bán nước của lão hầu gia, cùng việc hắn tiết lộ cơ mật khiến mấy vạn quân sĩ tiền tuyến và Phủ Viễn Đại tướng quân chết thảm như thế nào.

Đại nguyên soái mắt đỏ ngầu, quỳ xuống trước mặt Thánh thượng.

“Phụ thân vi thần cả đời chinh chiến sa trường, cuối cùng lại chết trong tay kẻ gian nịnh. Thần cầu xin bệ hạ tra rõ chuyện năm xưa.”

Hầu gia còn định tiếp tục biện bạch thì lão quản sổ vén khăn trên đầu, để lộ mái tóc bạc lơ thơ cùng một vết sẹo sâu hoắm trên đỉnh đầu.

“Lão nô chính là kẻ năm đó từ đống xác nơi tiền tuyến bò về, sau mới vào Trung Dũng hầu phủ làm quản sổ.”

Bà tử điếc và bà tử câm cũng cởi áo, lộ ra những vết thương chằng chịt trên thân mình.

“Bọn nô tỳ vốn là quân nữ binh dưới trướng đại tướng quân khi xưa. Năm nghìn quân nữ binh, chỉ còn lại hai mạng này sống sót. Chính chúng nô cố ý làm mình thành kẻ câm kẻ điếc, rồi xin vào Trung Dũng hầu phủ.”

Thánh thượng cuối cùng quay sang nhìn ta.

“Còn ngươi?”

Ta giơ tay ra hiệu.

“Trung Dũng hầu phủ thiếu quốc khố hai mươi vạn lượng bạc, dùng thủ đoạn lừa gạt mà cưới thiếp thân – một thứ nữ nhà thương nhân.

Thiếp thân mang theo hai mươi vạn lượng bạc cùng hồi môn trị giá hơn mười mấy vạn lượng bạc, trở thành chính thất hầu phủ.

Tất cả đều đã sắp đặt sẵn. Ngay đêm thành hôn, thiếp thân bị bắt vào Ngọc viện làm nô ba năm, còn bị thi hành hình phạt cắt lưỡi.

Trung Dũng hầu sợ cha mẹ thiếp thân truy cứu, lại lừa họ đi buôn đường biển. Cha mẹ và huynh trưởng thiếp thân lênh đênh trên biển suốt ba năm, nay sống chết không rõ.”

Chúng ta tất cả đều là kẻ thù của Trung Dũng hầu phủ.

Thánh thượng từ long ỷ đứng dậy, từng bước đi về phía chúng ta.

Ngài tự tay đỡ ta đứng lên.

“Chính ngươi đã phơi bày mọi chân tướng ra ánh sáng. Ngươi mới thực sự xứng với hai chữ ‘trung dũng’.”

21

Thật ra là có người từng kể cho ta một câu chuyện.

Hàng vạn binh mã tinh nhuệ, một vị đại tướng quân cơ trí mưu lược, cùng mấy nghìn quân nữ binh.

Vậy mà lại dễ dàng trúng phục binh của địch.

Kỳ quái không?

Thế nhưng, lại chẳng tìm ra được kẻ nào đã tiết lộ hành tung của đại tướng quân.

Ngọc viện lệnh vốn ưa chén rượu nhạt.

Mười mấy năm đè nén trong lòng, không thể nói cùng ai.

Mà ta là một kẻ câm.

Hắn đem hết mọi chuyện mình biết kể cho ta nghe.

Khi còn trẻ, hắn từng nhận ân huệ của đại tướng quân.

Nguyện vọng lớn nhất của hắn là mong đại tướng quân được rửa sạch oan khuất, rồi bản thân cũng được rời khỏi Ngọc viện ấy.

Bao lần hắn ngồi với ta trước mộ phần Thụy Nhi, hắn nói, ta lắng nghe.

Cũng chính hắn đã lén gửi chút tin tức cho vị đại nội tổng quản bên cạnh Thái hậu.

Hắn nhắc tới ta.

Ta mới được thả ra.

Hắn là người tốt nhất ta từng gặp trong ba năm ở Ngọc viện.

22

Khi ta trở về lại Trung Dũng hầu phủ.

Trong phủ gần như không còn mấy ai.

Hoành phi Trung Dũng hầu phủ lại được treo lên.

Mỗi người trong đó đều đã có nơi đi chốn về.

Ai nấy đều nhận được bạc thưởng của Thánh thượng.

Ôn Nhu và Ôn Ý mở một tửu quán.

Đào Yêu và Lục Yêu thì mở một thanh lâu, làm bà chủ.

Đào Yêu thật ra đâu có mang thai, bụng ả vốn là giả.

Còn Xuân Nương thì quyết định đi làm thiếp cho người tình.

Ngày trước nàng không chịu, vì sợ bị khi dễ.

Ta từng hứa với nàng, nàng có thể tùy ý chọn bất cứ thứ gì trong hầu phủ mang đi.

Nàng liền mang tấm hoành phi “Trung Dũng hầu phủ” đi.

Báo cáo