Chương 1 - Kẻ Bị Ném Xuống Rừng Nhiệt Đới
Chỉ vì tôi khuyên cô thư ký của chồng nên thận trọng suy nghĩ chuyện giữ lại đứa bé, mà chồng tôi – Hạ Tư Thâm – đã xông vào bệnh viện, tát tôi một cái như trời giáng.
Tôi tức đến phát run, lập tức trả lại anh ta một cái tát:
“Em là vì nghĩ cho cô ta! Đứa bé trong bụng Giang Điềm Điềm là trẻ mắc hội chứng Down, anh muốn nó vừa sinh ra đã bị cả đời người chán ghét sao?!”
Hạ Tư Thâm sững người ngay tại chỗ.
Tối đó anh ta còn về nhà chuẩn bị nước ngâm chân để xin lỗi tôi:
“Xin lỗi vợ, là anh quá xúc động.”
Nhưng khi tôi tỉnh lại lần nữa, lại phát hiện mình bị trói trên trực thăng, bên dưới là rừng mưa nhiệt đới mênh mông vô tận.
Chồng tôi ôm thư ký nhỏ của anh ta, nhàn nhã uống cà phê trong trực thăng.
“Em không phải nói là vì nghĩ cho cô ấy sao? Điềm Điềm là cô nhi, cả đời này chỉ mong có một gia đình, có một đứa con.”
“Đã vậy thì, em hãy diễn một màn ‘sinh tồn nơi hoang dã’ phiên bản thực tế giữa rừng mưa nhiệt đới đi! Khi nào làm Điềm Điềm vui vẻ rồi, em mới được rời khỏi đây!”
Nhưng anh ta đâu biết, em gái đang sắp sinh của anh ấy có nguy cơ bị tắc ối, mà ca phẫu thuật ấy – cả thế giới chỉ có mình tôi làm được!
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Tư Thâm, run giọng nói:
“Nếu anh dám động vào tôi, em gái mà anh yêu thương nhất sẽ chết đấy!”
1
Nghe thấy lời tôi nói, vệ sĩ trên trực thăng ôm bụng cười nghiêng ngả.
“Cô Thẩm, cô không bị dọa đến lú đầu rồi chứ? Thật tưởng mình là Diêm Vương, muốn ai chết người đó à?”
Quản gia bên cạnh cũng hùa theo:
“Sau khi gả vào nhà họ Hạ, thật sự tưởng mình là bà chủ rồi sao? Tưởng mình là cái thá gì?”
Nói xong, mấy người đó nhìn nhau, cười nhạo không kiêng dè.
Hạ Tư Thâm khẽ nhấp ngụm cà phê, ánh mắt nhìn tôi không hề có chút cảm tình.
“Bây giờ, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi Điềm Điềm! Nếu không thì cứ chờ bị ném xuống rừng nhiệt đới mà ‘sinh tồn nơi hoang dã’ đi!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Điềm Điềm bên cạnh đã đỏ hoe mắt, uất ức kéo tay áo Hạ Tư Thâm.
“Anh Tư Thâm, hay là thôi đi… Em không sao mà, anh cũng đừng làm khó chị Thẩm nữa.”
“Chị ấy là phu nhân cao quý của nhà họ Hạ, còn em chỉ là một thư ký nhỏ, có thể mang thai con anh đã là xa xỉ rồi, Điềm Điềm em không dám mơ tưởng những thứ vốn không thuộc về mình…”
Nghe đến đây, Hạ Tư Thâm xót xa xoa đầu Giang Điềm Điềm:
“Điềm Điềm à, em chính vì quá lương thiện nên mới bị người ta bắt nạt!”
Tôi chỉ thấy nực cười trong lòng.
Rõ ràng là cô ta chủ động đến tìm tôi nhờ kiểm tra thai.
Tôi nói với cô ta rằng đứa bé là trẻ mắc hội chứng Down, nên cân nhắc cẩn thận.
Thế mà qua miệng cô ta lại biến thành tôi xem thường, ép cô ta phá thai!
Tôi vừa định mở miệng phản bác, thì chiếc cốc trong tay Hạ Tư Thâm đã ném thẳng về phía tôi.
“Thẩm Du Nhiên, có phải tôi đối xử với cô quá tốt nên cô quên mất làm người là thế nào rồi đúng không?!”
“Điềm Điềm vừa có chí tiến thủ lại dịu dàng, hơn cô không biết bao nhiêu lần! Vậy mà cô dám ỷ vào cái danh phu nhân nhà họ Hạ để tùy tiện sỉ nhục cô ấy, tôi nể mặt cô quá rồi phải không?!”
Chiếc cốc nện thẳng vào trán tôi, máu tươi từ trán chảy xuống làm mờ cả tầm nhìn.
Nhưng nỗi đau thể xác làm sao so được với vết thương trong tim.
Nhìn vẻ mặt giận dữ của anh ta, tôi chợt cảm thấy người trước mặt mình xa lạ vô cùng.
Người Hạ Tư Thâm trước kia chưa bao giờ nổi giận với tôi.
Hồi đó khi nhà họ Hạ vẫn chỉ là một công ty nhỏ bình thường, tôi đã là bác sĩ sản khoa hàng đầu thế giới rồi.
Không ít phú hào quyền quý tranh nhau cầu xin tôi làm phẫu thuật.
Tôi còn dùng các mối quan hệ trong tay để giúp nhà họ Hạ kéo về không ít đơn hàng chất lượng cao.
Nhà họ Hạ nhảy vọt trở thành doanh nghiệp đầu ngành, còn Hạ Tư Thâm thì trở thành tổng tài trẻ nhất của tập đoàn số một thành phố A!
Nhưng cuộc sống tốt đẹp ổn định ấy, lại hoàn toàn thay đổi kể từ khi Giang Điềm Điềm xuất hiện!
Tôi không hiểu, vì sao tình yêu của một người có thể nói mất là mất?
Ngay giây tiếp theo, câu nói của Hạ Tư Thâm khiến tôi như rơi vào hầm băng:
“Nếu cô ta đã kiêu ngạo như vậy, thì ném cô ta xuống rừng mà sinh tồn đi, tôi muốn xem cô ta có thể kiêu ngạo được đến bao giờ!”
2
Giây sau đó, tôi bị vệ sĩ đá thẳng xuống từ trực thăng.
Khi rơi xuống đất, tôi còn nghe thấy tiếng xương bị lệch vị trí.
Cơn đau khiến tôi nghiến răng trợn mắt, mồ hôi lạnh tuôn ướt trán, cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Hạ Tư Thâm nhìn thấy bộ dạng đau đớn của tôi, nhíu mày, mở miệng quở trách tên vệ sĩ đã đá tôi:
“Ai cho cậu đá cô ta?”