Chương 6 - Hy Sinh Trong Thành Phố Ngầm
Phía dưới vỗ tay vang dội, tôi khẽ cúi đầu cảm ơn.
So với thứ tình cảm khó đoán, thì tri kỷ giữa tận thế lại càng đáng quý hơn gấp bội.
Nửa năm sau đó, tôi bận đến mức không có thời gian thở.
Chỉ cần khôi phục được tầng ozone, bức xạ nhiệt cực đoan sẽ sớm trở về ngưỡng an toàn.
May mắn là, nghiên cứu đã đạt được bước tiến quan trọng — lớp ozone nhân tạo đã bắt đầu hình thành.
“Chỉ cần thêm hai tháng nữa, tầng ozone sẽ bao phủ trở lại toàn bộ khí quyển Trái Đất.”
Sở Lệ Tiêu không ngừng vỗ tay tán thưởng:
“Chu Lạc, đúng là em! Danh xưng bông hồng Caltech quả không sai!”
Phía dưới có người trêu đùa:
“Bông hồng gì chứ, rõ là đỉnh cao Everest, cao vời vợi, không ai với tới nổi!”
Tôi xua tay, ngại ngùng bảo họ đừng đùa nữa.
Tan ca, Sở Lệ Tiêu mời tôi đi ăn tối.
Trên bàn ăn, tôi mệt mỏi day trán.
Anh ấy hỏi:
“Sao thế, em không vui à?”
Tôi vuốt nhẹ chiếc cặp tài liệu dày, ánh mắt vô tình lướt qua vết hằn chưa phai trên ngón áp út.
Chợt bật cười tự giễu:
“Không có gì… chỉ là nghĩ lại những năm qua thật không đáng.”
Sở Lệ Tiêu đột ngột nghiêng người lại gần:
“Không đáng là do anh ta. Vậy… Chu Lạc, còn anh thì sao? Em thấy anh thế nào?”
Tôi sặc một ngụm trà, không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy.
Đành nói vu vơ:
“Tận thế đến nơi rồi, còn tính chuyện yêu đương gì nữa hả bro.”
Anh bật cười hào sảng:
“Anh thấy thích một người, dù có là tận thế thì đã sao?”
Tôi lúng túng cầm ly nước, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Nhưng vừa quay đầu lại — tôi sững người.
Một gương mặt quen thuộc đến ám ảnh đập thẳng vào mắt.
Là Lục Vũ Xuyên, phiên bản ăn mày.
Tâm trạng tốt đẹp lập tức tiêu tan. Tôi nhíu mày:
“Anh đến đây làm gì?”
Vẻ mừng rỡ trong mắt hắn lập tức vụt tắt khi thấy Sở Lệ Tiêu, sắc mặt cũng đen lại.
“A Lạc, anh là chồng em, đến tìm em chẳng phải chuyện đương nhiên sao?”
Ánh mắt hắn gườm gườm nhìn Sở Lệ Tiêu:
“Sao? Đẩy anh xuống tầng ba, rồi nhanh chóng tìm người mới thay thế à?”
Tôi xoay xoay đồng hồ trên cổ tay, lạnh nhạt liếc hắn:
“Suýt quên chưa báo cho anh — chúng ta đã ly hôn rồi.”
Lục Vũ Xuyên trừng mắt, gào lên:
“Anh khi nào đồng ý ly hôn?! Chu Lạc, em đừng nói bừa!”
Tôi tiện tay mở ra một văn bản:
“Xin lỗi nhé, cư dân tầng một có quyền ưu tiên quyết định, kể cả trong hôn nhân.”
“Vậy nên — là tôi bỏ anh.”
7
Hắn gào lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi không đồng ý! Cái gì mà quyền ưu tiên quyết định, đúng là vớ vẩn!”
Sở Lệ Tiêu lười biếng ngáp một cái, rồi phất tay với người bên cạnh:
“Đuổi hắn đi, ném về tầng ba.”
“Rõ.”
Lục Vũ Xuyên bị mấy người giữ chặt tay chân, giãy giụa điên cuồng.
“Chu Lạc! A Lạc! Cứu anh với, anh không muốn quay lại tầng ba! Chỗ đó căn bản không phải nơi con người sống được!”
Tôi bật cười mỉa, đem câu nói trước đó của hắn trả lại nguyên vẹn:
“Con gái như Hứa An Hạ còn sống được ba năm, sao một gã đàn ông như anh lại không sống nổi?”
Lục Vũ Xuyên thoát khỏi sự kiềm chế, bò đến ôm chặt lấy chân tôi.
“A Lạc, là anh sai rồi! Anh bị Hứa An Hạ lừa, cô ta là một con đàn bà dối trá!”
Tôi cúi người xuống, vỗ nhẹ vào mặt hắn:
“Cô ta lừa anh, nhưng anh đâu có từ chối? Tôi thấy anh còn thích cảm giác được người ta phụ thuộc đấy chứ?”
Mặt Lục Vũ Xuyên trắng bệch, như thể máu đã rút sạch.
Hắn bắt đầu van xin không ngừng, cố níu kéo chút tình cảm còn sót lại giữa tôi và hắn.
“A Lạc, em đang đùa anh phải không? Làm sao em có thể bỏ rơi anh được… Vì con gái mình, em tha thứ cho anh được không?”
Tôi siết chặt cổ áo hắn, giận dữ gằn từng chữ:
“Anh còn mặt mũi mà nhắc đến con bé?”
Sở Lệ Tiêu lập tức tiến lên, kéo hắn ra khỏi người tôi, quay sang cảnh vệ:
“Đem hắn đi ngay.”
Rồi lại bổ sung:
“Nhớ ‘chăm sóc đặc biệt’ cho vị tiên sinh này.”
Lục Vũ Xuyên bị còng tay, tiếng gào thét ngày càng mờ xa.
Tôi ôm lấy lồng ngực phập phồng dữ dội, mãi mới điều hòa được nhịp thở.
Sở Lệ Tiêu vỗ nhẹ lên lưng tôi:
“Loại cặn bã đó, không xứng để em rơi thêm một giọt nước mắt.”
Tôi cố chấp lau mặt, giọng nghèn nghẹn:
“Tôi không khóc vì hắn, mà là vì con gái tôi.”
Sau khi Lục Vũ Xuyên bị đuổi khỏi tầng một, Sở Lệ Tiêu đã cho người điều tra.
Thì ra hắn đã dốc toàn bộ vật tư và tài sản cuối cùng, hối lộ lính gác để lẻn lên đây.
Lần này bị đuổi về, hắn hoàn toàn trắng tay, không còn gì cả.
Hai tháng sau, tầng ozone được phục hồi, loài người bắt đầu từng bước quay trở lại mặt đất.