Chương 6 - Hủy Hôn Ngày Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những chuyện anh ta nói, đúng là tôi không hề hay biết.

Tôi cũng không nghi ngờ gì — với bản tính của mẹ tôi, bà chưa bao giờ để tâm đến hình tượng hay danh dự của tôi.

Vì những người không đáng, bà hết lần này đến lần khác lợi dụng tôi, tổn thương tôi.

“Nhưng tại sao anh không nói với tôi?”

“Nói với cô?!”

Anh ta cao giọng.

“Nói cái gì?”

“Cô vừa phải lo mẹ, vừa phải đấu tranh cho sự nghiệp, cô không quan tâm đến sức khỏe bản thân.

Chỉ có tôi, luôn ở bên chăm sóc cho cô từng ly từng tí.”

“Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không lo nổi, thì làm sao cô có thể lo cho tôi được?”

“Lục Tang Ý! Tôi tự thấy mình hy sinh cho cô nhiều hơn gấp bội, tôi chỉ muốn có thêm một chút tiếng nói, vậy cũng sai sao?”

“Tôi chỉ mong cô đừng hiếu thắng như vậy, cho tôi chút thể diện, như vậy cũng sai sao?”

“Tôi chỉ hy vọng cô nhớ mình đang mang thai, nên tự biết giảm khối lượng công việc, dành thêm chút sức lực cho con và gia đình, thế cũng là sai sao?”

“Hôm nay tôi có lỗi, nhưng đều do cô ép tôi.”

Anh ta lạnh lùng kết luận như vậy.

13

Tôi nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của anh ta, trong lòng đầy chua xót.

“Thiên Cảnh, anh có vô số cơ hội để nói chuyện với tôi, nhưng anh lại chẳng nói gì cả.”

“Anh nói anh muốn có tiếng nói, vậy tôi thì sao? Tôi không có quyền được biết sao?”

“Anh lấy những chuyện tôi không hay biết ra để buộc tội tôi, rồi chọn ngày cưới để tuyên án.”

“Trong mắt anh, tôi là ai? Là vợ anh ư? Hay chỉ là một tù nhân không còn nhân cách?”

Mặt anh ta đầy vẻ mỉa mai.

“Cô không cần nói mấy lời đó với tôi đâu, vì cô không còn lựa chọn nào khác.”

“Tôi chỉ muốn cô biết nên làm gì trong tương lai là được rồi.”

“Tại sao lại không có lựa chọn? Tôi có thể phá thai, chúng ta ly hôn, tôi có thể ra nước ngoài, cắt đứt toàn bộ với nơi này.”

“Ra nước ngoài.”

Anh ta nhấn từng chữ một, rồi nhìn tôi chăm chú.

“Cô cứ thử xem.”

“Cô có biết vì sao cô lại mang thai không?”

“Mẹ cô đã đâm thủng hết bao cao su của chúng ta.”

“Đến mẹ cô còn không thương cô, chỉ có tôi xem cô là bảo bối.”

“Mẹ em làm gì em cũng chịu được, còn anh chỉ sai một lần, em đã muốn ly hôn.”

“Không biết là em tiện hay anh tiện nữa.”

14

Trên mặt anh ta vẫn là biểu cảm châm biếm, lắc lắc điện thoại trong tay, chỉ cần một cuộc gọi là có thể liên lạc với mẹ tôi, từ đó khống chế tôi.

Cho nên anh ta vô cùng chắc chắn.

Tôi không nói gì, không muốn lại gây thêm chuyện.

Từng bước, từng bước lê thân đi ra ngoài.

Mệt mỏi quá rồi.

Hôm sau, khi đang chuẩn bị làm phẫu thuật, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi.

Tôi tắt máy.

Rồi lại nhận được cuộc gọi từ Tống Thiên Cảnh.

“Em suy nghĩ xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Vậy được, anh đã hẹn chiều nay gặp công ty tổ chức cưới để bàn chi tiết, anh định tháng sau tổ chức lại một lần nữa.”

“Em không rảnh.”

Hai y tá bước đến gần tôi, đã đến lượt tôi rồi.

“Em đang làm gì vậy?”

“Làm phẫu thuật.”

Trong điện thoại bỗng vang lên một tiếng gào giận dữ: “Lục Tang Ý! Nếu con có chuyện gì, thì chúng ta xong thật rồi!”

“Ừ.”

“…”

“Tang Ý, nghe anh nói, là anh sai, anh sai quá đáng, nhưng em đừng bốc đồng, em đang ở bệnh viện nào, anh đến tìm em ngay.”

“Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đứa bé là hy vọng của chúng ta, nó vô tội, em đừng tổn thương đến con.”

Giọng anh ta càng lúc càng gấp, cuối cùng nghe như muốn khóc.

Thấy tôi vẫn không trả lời, anh ta gào lên đầy tức giận:

“Lục Tang Ý! Mẹ kiếp em còn phải là người nữa không?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)