Chương 9 - Hủy Hôn Giữa Trời Tuyết
Chỉ là lần này, Ngọc Tâm không né tránh nữa, nàng ngập ngừng, rồi đưa tay ôm lại, hòa mình vào vòng tay của chàng.
Ta không nhớ mình đã quay về bằng cách nào.
Chỉ nhớ khi nằm lại trên giường, nước mắt đã trào ra không dừng được.
Khóc đến nỗi ta nghĩ, chi bằng đem Ngọc Tâm trầm xuống ao cho rồi.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Bạch Mậu bây giờ, người được Hoàng thượng trọng dụng, thì hành động ấy chỉ khiến Hầu phủ nhà ta chuốc họa.
Nhà ta hiện nay vốn đã không còn ai được tin dùng trong triều.
Nếu Bạch Mậu vì thế mà trở mặt, e rằng những ngày tới của ta và mẫu thân đều không yên.
Thế nhưng… mẫu thân ơi, lòng con… thật sự đau quá…
12
Sáng hôm sau, tuyết trắng bay đầy trời, trong ngoài Hầu phủ pháo nổ vang rền, khách khứa tới tấp chúc mừng.
Ngọc Tâm vẫn như thường lệ, giúp ta mặc y phục, vẽ mày.
Mọi chuyện đêm qua dường như chỉ là một cơn ác mộng.
Nhìn vào gương đồng, ta phát hiện, mình không còn cười nổi nữa.
Ngọc Tâm thấy ta thần sắc khác lạ, vội cúi người hỏi:
“Tiểu thư, hôm nay là ngày tốt như thế, sao người lại buồn bã vậy? Hay là người lo lắng quá?”
Nghe nàng hỏi, ta chỉ muốn túm tóc nàng, xé nát lớp giả tạo ấy, chất vấn vì sao nàng nỡ làm thế với ta.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn kìm lại.
“Không có gì… chỉ là đêm qua chưa ngủ ngon thôi…”
Ta gượng gạo đáp, cố che giấu, nhưng trong mắt, nỗi buồn vẫn hiện rõ không sao giấu nổi.
Ngọc Tâm nghe vậy thì không nghĩ thêm, chỉ tiếp tục cầm cọ mày, tỉ mỉ vẽ cho ta.
“Tiểu thư, Bạch thiếu khanh đến rồi, nói muốn gặp người.”
Ngoài cửa, giọng Liên Tâm vang lên, mang theo vẻ châm chọc.
Động tác trong tay Ngọc Tâm khựng lại, gương mặt thoáng hiện vẻ khác thường.
Ta nhân đó liếc nhìn nàng qua gương, rồi dửng dưng nói vọng ra:
“Ta ra ngay.”
Ngọc Tâm có lẽ quá căng thẳng, bàn tay run không ngừng.
Ta nhìn lại mình trong gương lần cuối, rồi chậm rãi đứng dậy, giả vờ bình thản bước ra cửa.
Dưới gốc đào trụi lá giữa sân,
chàng khoác áo da chồn xám viền tím sẫm, lặng lẽ nhìn ta.
Hai người đứng đó, chỉ có gió lạnh lùa qua cuốn những bông tuyết trắng mịt mờ giữa khoảng trống.
Ta do dự, rồi từng bước tiến lại gần.
Chưa kịp hỏi lý do vì sao chàng muốn gặp riêng,
thì thấy đôi môi mỏng khẽ mở, giọng chàng lạnh mà khàn:
“Chiêu Nhi, chúng ta… hủy hôn đi.”
Lời nói tan vào trong gió rét.
Ta đứng chết lặng giữa trời tuyết bay,
nhìn chàng qua lớp tuyết dày,
còn chàng cũng nhìn ta qua cơn gió lạnh, trong mắt mang nét xót xa không nỡ.
“Được.”
Không hề do dự, ta khẽ đáp.
Có lẽ chàng không ngờ ta lại bình thản đến thế,
Dù sao, đã từng có một ta,
đã từng… thiết tha muốn được gả cho chàng biết bao.
(hết)