Chương 4 - Hủy Hôn Giữa Trời Tuyết
Còn chuyện vừa nhắc tới, để hai đứa nhỏ đính thân… mong phu nhân Hầu phủ hãy cân nhắc. Không nói gì khác, chỉ riêng vì tình thân của mẫu thân Mâu nhi, hai nhà ta cũng nên kết thân chứ?”
Mẫu thân ta mỉm cười mà không chạm mắt, nhàn nhạt mở lời: “Chiêu Nhi còn nhỏ, chưa nghĩ xa được như vậy.
Còn việc hai đứa nhỏ đính thân… ta sẽ bàn lại với lão gia nhà ta.”
Nói xong, mẫu thân thuận thế nghiêng người, dặn người hầu đứng cạnh: “Đi, vào khố phòng chọn mấy món tốt, đem tặng Bạch phu nhân cùng với tua ngọc của tiểu thư.”
Bạch phu nhân nghe vậy thì sắc mặt chợt khựng lại, từ đó chẳng còn thấy nổi nụ cười trên mặt bà ta nữa.
Tiễn Bạch phu nhân và đứa con bảo bối xong, ta cũng chẳng còn tâm tình mừng sinh thần, chỉ chong mắt trông ra ngoài.
Mẫu thân thấy vậy thì hiểu ý:
“Chiêu Nhi có người trong lòng rồi…”
Một câu đùa cợt của mẫu thân khiến ta thẹn chín mặt: “Mẫu thân, người…!”
Mẫu thân không bận tâm sự e thẹn của ta, chỉ thong thả nói: “Mẫu thân cũng thấy Bạch Mậu là đứa trẻ hiền lành.
Chỉ tiếc từ nhỏ không được sủng ái, sau này khó mà nhờ cậy gia đình để mưu quan tiến chức, thực là bất lợi cho con…”
Nghe thế, trong lòng ta liền thấy chẳng lành, vội tiếp lời: “Bạch Mậu chăm học khổ luyện từ trước tới nay!
Đường quan lộ, Hầu phủ nhà ta cũng có thể ở bên trợ giúp nâng đỡ, Chiêu Nhi cũng nguyện học làm một vị hiền lương thục đức, quán xuyến trong ngoài, ngày sau ắt không tệ!”
Có lẽ sợ mẫu thân vội gả ta bừa bãi cho người khác, những lời ấy ta nói rất thẳng thắn.
Đến cả Ngọc Tâm bên cạnh cũng không khỏi thầm kinh ngạc.
Mẫu thân nghe xong, thần sắc phức tạp nhìn ta: “…Mẫu thân sẽ thay con hỏi ý của Bạch Mậu… chỉ là con một lòng dốc vào nó như vậy, e rằng sau này thiệt thòi.”
Ta nghe thế thì lắc đầu như trống bỏi: “Không đâu, Chiêu Nhi tin chàng!”
Vậy nên mẫu thân không nói thêm, im lặng theo người hầu rời khỏi phòng.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng ta cũng trông thấy bóng dáng Bạch Mậu ngoài sân.
Hôm ấy lạnh đến thế, mà chàng mặc mỏng đến vậy, khiến mắt ta hoe đỏ vì xót xa.
Mặc kệ Ngọc Tâm ở sau dío dắt đuổi theo khoác hồ cừu cho ta, ta giẫm lên tuyết đọng, mang theo gió rét dừng lại trước mặt chàng.
Nhìn chiếc mũi đỏ au vì lạnh của chàng, ta rốt cuộc không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bạch Mậu thấy vậy thì vội khom nửa người, nhỏ giọng dỗ dành.
Không hiểu vì sao, ta bỗng thấy thương chàng khôn xiết, chỉ muốn tựa vào lòng chàng.
Ta dường như…
đã thật sự không thể tự thoát ra nữa.
6
Ngọc Tâm dẫn ta và Bạch Mậu vào nội viện.
Trên đường, vì ta cứ khóc mãi, nên chẳng để ý ánh dịu dàng thoáng qua trong mắt Bạch Mậu rốt cuộc rơi xuống thân ai.
Đợi Ngọc Tâm lặng lẽ hầu ta ngồi xuống, ta mới gắng ngẩng mắt, làm nũng hỏi Bạch Mậu: “Ta khóc… có phải rất xấu không…?”
Bạch Mậu mỉm cười mím môi, đưa tay xoa đầu ta: “Xinh lắm, Chiêu Nhi vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy.”
“Thật… sao?”
Ta chưa chịu thôi, chớp hàng mi dài, khẩn thiết dò hỏi.
Bạch Mậu cười như lẽ dĩ nhiên, tiện đà liếc qua phía sau ta một cách tự nhiên.
“Ừ, thật.”
Nghe thế, ta mới nín khóc, ngoan ngoãn dựa vào bên chàng.
“Hôm nay là sinh thần của ta, chàng có biết không?”
Bạch Mậu khẽ gật: “Biết chứ, bằng không hôm nay ta đâu có đến.”
Nghe vậy, ta bỗng ngồi thẳng người, ánh mắt đầy nóng ruột: “Chiêu Nhi có quà không?”
Bạch Mậu vẫn gật đầu: “Có, đương nhiên là có.”
Ta tràn đầy mong đợi, chắp tay thúc giục chàng mau đem lễ vật ra.
Khoảnh khắc món quà được dâng đến trước mắt, ta chỉ thấy trước mắt sáng rực.
Những thứ kỳ trân dị bảo, vàng ngọc châu báu từng mê thích trước kia, cũng trở nên u tối mờ nhạt vào lúc này.
“Chiêu Nhi, tặng cho nàng. Mong chuỗi ngọc này có thể phù hộ nàng bình an thuận lợi, việc gì cũng như ý.”
Ta cảm động đến nức nở.
Chuỗi ngọc chẳng phải loại thượng hảo, nhưng đối với ta, ấy là chứng minh Bạch Mậu cũng đem lòng với ta.
Dùng xong bữa tối, Bạch Mậu sợ nán lại lâu sẽ quấy rầy mẹ ta nghỉ ngơi, chưa ngồi bao lâu đã đứng dậy cáo từ.
Khi ấy ta chìm trong hạnh phúc vô bờ, tự nhiên muốn tự mình đưa người trong lòng ra về.
Không ngờ Bạch Mậu lại nghiêm túc từ chối, chỉ nói sợ ta bị lạnh, không nói gì thêm.
Ta tuy không cam tâm, nhưng cũng không muốn làm khó chàng, đành miễn cưỡng bảo Ngọc Tâm thay ta tiễn chàng một đoạn.
Giờ nghĩ lại, phản ứng khi đó của Ngọc Tâm quả thực kỳ lạ.
Sắc mặt nàng có vẻ hết sức căng thẳng, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ e thẹn riêng của thiếu nữ.
Khi ấy ta không nghĩ nhiều, chỉ tưởng vì chuyện lỡ giới hạn lúc trước nên nàng bắt đầu để ý nam nữ chi phòng, không chịu đi một mình.
Khóe môi Bạch Mậu khẽ cong, rất sảng khoái mà đáp lời.
Ngọc Tâm thấy vậy, chỉ đành lặng lẽ gật đầu, cúi đầu bước nhanh ra tiền sảnh.