Chương 4 - Hủy Hôn Cũng Không Ngăn Được Anh Giả Chết

Thế là cứ thế mà chiều chuộng.

Chiều mãi đến mức không thể kiểm soát, mới thành ra cái kiểu vô pháp vô thiên như bây giờ.

“Tôi không định dùng đạo đức để trói buộc cô. Dù sao cũng là Tần Hành không biết điều trước, cứ khăng khăng đòi hủy hôn.”

“Mọi người trong giới ai cũng biết chuyện, cậu ta làm vậy ít nhiều cũng khiến nhà cô mất mặt.”

“Giờ lại sống chết bám lấy cô, cô thấy khó chịu cũng là điều dễ hiểu.”

“Thế này đi, các dự án của công ty tôi, cô thích cái nào cứ chọn thoải mái.”

“Dạo này cô thử ở bên Tần Hành một thời gian nữa được không? Không ổn thì cứ trả lại cho tôi là được!”

Nói tới đây, Tần Sâm mắt đã rơm rớm nước.

Tuy không thông minh hơn em mình bao nhiêu, nhưng đúng là một người anh tốt.

Tôi xoay chìa khóa xe, dứt khoát đọc ra vài dự án tôi quan tâm.

Mới tiếp quản công ty nhà, đúng là cần vài thứ để luyện tay.

Buồn ngủ thì có người đưa gối.

Trong nhà còn có một con chó có thể tuỳ ý dắt chơi.

Không lỗ chút nào.

7

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi đạp ga chạy thẳng về biệt thự riêng của mình, rồi lười biếng nằm phịch xuống sofa.

Ngẩng đầu lên, tôi đánh giá lại người đàn ông trước mặt.

Ngoại hình không tệ.

Lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao thẳng.

Ở nhà chắc ăn uống cũng tử tế.

Cơ bắp cuồn cuộn, mông đầy đặn, không một tí thịt nào là thừa.

Chiếc sơ mi và quần tây đang mặc rõ ràng là may đo, càng làm tôn lên dáng người vốn đã rất chuẩn.

Tôi với Tần Hành thật ra cũng không hẳn là chưa từng gặp.

Hồi tôi chưa ra nước ngoài, nhờ mối quan hệ giữa ông tôi và chiến hữu là ông nội nhà họ Tần, hai nhà thường ăn cơm chung.

Tần Hành lúc đó nhỏ xíu, đang ở cái tuổi ai nhìn cũng thấy phiền, nên gần như không giao tiếp.

Sau khi ra nước ngoài từ cấp hai, tôi hoàn toàn xóa anh ta khỏi đầu.

Ai ngờ vừa học xong thạc sĩ, ông nội đã gấp rút gọi tôi về nước, báo rằng ngày xưa tôi từng được đính ước với Tần Hành.

Tôi đúng là thấy khó hiểu.

Tính tuổi tác ra thì, chọn Tần Sâm còn hợp lý hơn nhiều.

Vậy mà ông nội cứ khăng khăng thích Tần Hành, bảo người ông chọn thì chắc chắn không sai.

Tôi bằng tuổi với Tần Sâm, còn Tần Hành thì nhỏ hơn tụi tôi chừng hai ba tuổi.

Ước chừng năm nay tầm hai mươi ba?

Đang âm thầm tính toán trong đầu, tôi không để ý tới động tác của người trước mặt.

Ngẩng đầu.

Khóa quần của Tần Hành đã lặng lẽ kéo xuống tới tận cùng, khóe môi còn nhếch lên đắc ý, hét toáng:

“Hỏi bao lớn? Đây chính là niềm tự hào của anh đấy!”

Tôi lao đến như tên bắn, túm lấy khóa quần kéo vội lên.

Ánh mắt vô tình lướt qua điểm mấu chốt, mặt lập tức đỏ bừng, máu dồn hết lên não.

Tôi lùi nhanh hai bước, tiếng gót giày cà mạnh trên sàn vang lên chói tai, át đi cả nhịp tim đang đập loạn xạ.

Quá dữ dội.

“Anh ăn cái gì mà lớn vậy?”

Không đúng.

“Tôi, tôi hỏi là tuổi bao nhiêu! Tuổi! Bao nhiêu tuổi!”

Tim đập dần ổn định lại, tôi nheo mắt nhìn sang, thấy quần anh ta vẫn ở nguyên vị trí, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hành thì vẻ mặt ngơ ngác.

Mà lại chẳng thấy có gì sai trái, mặt đầy cảnh giác kiểu trái nhìn phải dòm, miệng há ra:

“Hai mươi ba, tuổi thì không lớn nhưng cái kia của anh thì—”

Tôi hít vào một hơi thật sâu.

Còn chưa chịu dừng hả.

“Im miệng!”

“Ờ.” Tần Hành vừa há miệng xong lại lập tức ngậm lại, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.

Yên tĩnh được ba phút.

Đầu bên kia sofa lại lí nhí cằn nhằn:

“Sao lại không cho nói chứ, lúc nãy rõ ràng em chạm vào rồi còn gì, rõ ràng là—”

“CÂM MIỆNG!”

“Ờ.”

8

Tần Hành bỗng dưng diễn cái trò chẳng hiểu nổi đó.

Kết quả là mấy ngày liền tôi đều mất tập trung.

Bản kế hoạch dự án trước mắt, nhìn một lúc là thấy chuyển sang màu hồng.

Cây bút thép trong tay, cầm một hồi là mềm oặt như mỳ ướt.

Nghĩ chắc do thiếu tỉnh táo, tôi dốc mấy ly cà phê vào bụng.

Không có tác dụng.

Lại lần nữa đầu óc bay xa, tôi quyết đoán ném bản kế hoạch qua một bên, đạp ga quay thẳng về nhà.

Vừa đẩy cửa vào, trong nhà im ắng đến mức không nghe thấy tiếng động nào.

Tim tôi hơi siết lại.

Không phải là chạy rồi đấy chứ?

Vài ngày trước, sau khi tôi bảo anh ta “câm miệng”, hình như anh ta hơi không vui.

Nghe anh trai anh ta kể, bình thường ở nhà, mỗi bữa ăn anh ta phải xơi ba bát cơm, mà ở nhà tôi mấy ngày nay, mỗi bữa chỉ ăn có bát rưỡi.

Buổi tối định nói chuyện với anh ta một chút, vừa nghiêng người mở cửa phòng, thì thấy Tần Hành như tên trộm, quay lưng lại nhìn lén tôi một cách vụng trộm.

Không nói một lời, cũng chẳng có hành động gì.

Lúc trước thì bất chấp đập đầu giả mất trí để được dính lấy tôi.

Vậy mà giờ bị tôi bịt mồm vài lần đã giận dỗi.

Cơ bắp ngực mông thì nở nang thật đấy, nhưng bụng dạ cũng nhỏ y như lỗ kim.

Tôi còn đang tức, lại nghĩ tới cái đầu heo của anh ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)