Gánh bánh nướng của ông cụ đầu hẻm nhỏ vốn yên bình bao năm, cho đến khi một anh thanh tra đô thị “ đẹp trai đến mức vi phạm quy định an toàn tim mạch” xuất hiện.
Từ ngày đó, tôi ăn bánh nướng mà như tham gia nhiệm vụ đặc biệt — vừa canh ông cụ khỏi bị phạt, vừa phải giả vờ… không để ý đến ánh mắt ai đó cứ dõi theo.
Nghe đồn anh ta mới chuyển về khu này , nghiêm túc, lạnh lùng, làm việc theo đúng quy định, nhìn thôi đã thấy "chẳng hợp với dân buôn bán vỉa hè".
Nhưng tôi – người sẵn sàng hy sinh danh dự để bảo vệ bữa sáng yêu dấu – quyết định lấy độc trị độc: tán anh thanh tra để anh bớt làm khó ông cụ.
Ai ngờ đâu , kẻ bị “trị” lại là tôi .
Anh ta chẳng những không bị lung lay, mà còn… mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện, tay cầm biên bản, miệng bảo “hôm nay kiểm tra thêm lần nữa”.
Nhưng rồi lại đứng đó, chẳng phạt ai, chỉ nhìn tôi cắn miếng bánh nướng, mắt ánh lên thứ gì đó rất khó nói .
Một ngày nọ, tôi phát hiện ra bí mật động trời:
Anh thanh tra chẳng phải đến kiểm tra gì cả, mà là đến xem tôi hôm nay ăn bánh nhân vị gì, cười bao nhiêu lần , và… có nhớ anh không .
Từ đó, gánh bánh nướng đầu hẻm bỗng thành nơi giao nhau giữa mùi thơm của bánh và ánh mắt ấm như nắng sớm.
Còn tôi , người từng “lấy độc trị độc”, giờ bị “trị” luôn trong tay một thanh tra biết cách khiến tim người khác… mất trật tự.
Bình luận