Chương 2 - Hương thể nhân
Việc làm ăn hàng ngày của gia đình tôi đều tốt đến kỳ cục.
“Lão Lý à, loại dầu mè này lấy cho tôi thêm một cân nữa”.
Chú Vương bên cạnh tới tìm ba tôi.
“Được, đợi tôi nấu xong buổi tối sẽ đem qua cho anh. Lần trước hiệu quả thế nào?”.
“Anh khỏi phải nói, tiếng kêu của vợ tôi làng bên cạnh còn nghe thấy được”.
Chú Vương hơi xấu hổ, gãi gãi nói tiếp, "Cho nên, tôi lại tới tìm anh mua một cân”.
Ba tôi cười nói: "Chuyện này có gì mà xấu hổ, từ thanh niên mười tám đến ông lão tám mươi tuổi, không một ai nói không tốt”.
Chờ chú Vương đi rồi, ba mẹ tôi lập tức đóng chặt cửa chính và cửa sổ.
Ba tôi vừa mài dao vừa nói với mẹ tôi, "Lão Vương kia rất keo kiệt, tôi không cho ông ấy dầu tốt, làm cho ông ấy chút dầu thừa thôi”.
Sau đó đi vào phòng chị tôi.
Tôi cũng tự giác đi tới một phòng khác, đóng chặt cửa lại.
Trước kia đều là như vậy, mỗi khi ba mẹ tôi muốn lấy thịt, đều bảo tôi đến một phòng khác, chờ bọn họ nấu xong tôi mới có thể đi ra.
Chỉ chốc lát sau, ba mẹ tôi gọi tôi ra ngoài, mùi thơm xộc vào mũi.
Dầu vàng óng được đựng trong một chai thủy tinh trong suốt, trông có vẻ rất trơn bóng.
Mẹ tôi đưa cho tôi một bát thịt kho tàu màu đỏ tương, bảo tôi mang vào bồi bổ cho chị.
Lúc tôi bước vào phòng chị, phả vào mặt là một mùi thơm ngào ngạt thấm tận tim gan.
Chị gái có vẻ càng thơm hơn trước.
Cơ thể của chị rộng bằng tấm ván giường, da thịt lỏng lẽo cứ như vậy trải ra trên giường.
Hơn nữa bởi vì mập nên làn da của chị căng ra và trông rất trắng.
Nghe mẹ tôi nói, chị tôi càng mập, da càng trắng, chất lượng dầu lại càng tốt, đàn ông càng có tinh lực.
Tôi nhìn chị, lần này quanh chân chị dường như có chút máu còn chưa khô.
Chị nhìn thấy trên tay tôi cầm thịt kho tàu, hai mắt sáng lên, trực tiếp đoạt lấy, lần này thậm chí cũng không nhai mà chỉ nuốt xuống, trên mặt dính đầy nước sốt.
“Chị, chị ăn từ từ thôi”.
Tôi quan tâm nói với chị.
“Cút xa một chút”.
Chị liếc nhìn tôi đầy ẩn ý rồi lại tiếp tục cầm một miếng thịt nhét vào trong miệng.