Chương 15 - Hương thể nhân
Tôi tự nhớ ngày, bốn mươi chín ngày rồi.
Sáng sớm bà Vương đã tới, mang theo máu chó mực và tro bếp, đều là dùng để phá hung trừ tà.
Bà Vương dùng máu chó mực vẽ một vòng tròn ở cửa, sau đó rắc chút tro bếp ở giữa.
Trong lòng tôi mơ hồ bất an.
Đến tối, bà Vương dán một lá bùa trước cửa nhà tôi, niệm vài câu chú, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Bà Vương: “Việc lớn đã thành”.
Mẹ tôi như trút được gánh nặng: "Tối nay con nhỏ chết tiệt đó còn đến nữa không?".
Bà Vương: "Đến là tất nhiên, mùi thơm trong cơ thể Nhị Nha nhà bà đã đạt tới đỉnh điểm, nó nhất định sẽ đến xem thử”.
“Đến lúc đó tôi sẽ dán một lá bùa lên người nó, nó lập tức hồn phi phách tán”.
Mẹ tôi hài lòng gật đầu.
Không tốt, trong lòng tôi cả kinh.
Tôi nên làm gì đây? Tôi phải ra ngoài.
Nhưng lúc này tôi đã bị mẹ nhốt ở nhà.
Tôi nhớ đến cái lỗ dưới gầm giường.
Tôi thừa lúc bà Vương và mẹ tôi đang ngủ trưa, lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Cái lỗ kia thông đến cổng làng.
Vừa bước ra, tôi liền nhìn thấy đạo sĩ đêm đó.
Tôi kể cho ông ấy nghe hết mọi chuyện.
Sau đó tôi hỏi: "Ông cố ý ở đây chờ tôi sao?".
Đạo sĩ vuốt râu nói, "Mùi thơm của cô rất nồng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay mẹ cô sẽ tế cô".
“Nghe cô nói mẹ cô bọn họ còn chuẩn bị máu chó mực, chiêu này thật ác độc”.
“Hậu quả trực tiếp không chỉ là chị cô hồn phi phách tán, mà cô cũng sẽ giống như cô ấy thất hình đều bị hủy”.
Cả người tôi run rẩy, "Vậy tôi phải làm gì mới có thể ngăn cản được bọn họ đây?".
Đạo sĩ đã chỉ cho tôi một cách.
Ông ấy cũng hứa với tôi sau khi chuyện đêm nay thành công, thì sẽ kể cho tôi nghe hết mọi chuyện.
Tôi gật đầu đồng ý, sau đó lại len lén trở về phòng mình bằng lối đi bí mật.
Đến giờ Tý, hôm nay trong làng cực kỳ yên tĩnh, Đại Hoàng cũng không sủa.
Tôi bị mẹ tôi bôi đầy người thứ mỡ trắng dính, mùi thơm trên người tôi tỏa ra nồng nặc đến mức thậm chí khiến người ta còn hơi buồn nôn.
Bà Vương và mẹ tôi đứng ở hai hướng một Nam một Bắc, tôi ở chính giữa.
Tôi cầm trong tay một nắm gạo sống, nhưng vì ánh đèn mờ nên bọn họ cũng không nhìn thấy. Ánh đèn chợt lóe lên, sau đó cuồng phong gào thét.
Bà Vương run lên: "Nó tới rồi”.