Chương 2 - Hướng dương không hướng về mặt trời
5.
Khúc Hiểu Phù dính chặt với Chu Diễm khiến anh vẫn luôn áy náy với tôi.
Bị fan cực đoan công kích cũng là vết thương trong lòng anh.
Tôi cũng không nhắc tới hai việc này, sợ anh có cảm giác gánh nặng.
Nhưng tôi không ngờ nhờ thế mà tôi có lý do hoàn hảo để đẩy anh ra.
Tôi nói với anh: "Mấy năm nay Khúc Hiểu Phù luôn làm việc cùng anh, em thấy hai người kề cận bên nhau, thật ra trong lòng em rất khó chịu."
Tôi còn nói: "Chu Diễm, anh biết đấy, em không thích làm phức tạp mọi chuyện. Anh đừng tạo áp lực cho em, nếu không em sẽ rất buồn."
Chu Diễm không tới tìm tôi, bởi vì anh biết khi tôi lo lắng sẽ không nói được.
Anh chỉ đưa ra yêu cầu là muốn tôi giữ liên lạc.
Ba tháng nay tôi luôn ở bệnh viện, đây là lần đầu tiên về nhà.
Tôi rửa sạch đồ ăn trong tủ, bỗng nhiên không còn sức thu dọn đồ đạc nữa.
Trước khi đi, người khác dọn dẹp đồ đạc là muốn để lại đồ cho người thân hoặc bạn bè.
Nhưng trên đời này, tôi chỉ có một mình Chu Diễm là người thân.
Từ năm 6 tuổi, chúng tôi đã sống nương tựa vào nhau.
Anh đứng trên ghế nấu cơm cho tôi.
Anh ngồi trong vườn giặt quần áo cho tôi.
Anh lấy ve chai đổi tiền, mua váy mới cho tôi.
Chu Diễm là người tôi yêu, và cũng là người thân của tôi.
Năm tôi 16 tuổi, dì Lily qua đời.
Hai chúng tôi đều phải đi học, ăn cơm, thuê nhà.
Dù Chu Diễm có hát khàn cả giọng trong quán bar thì cũng không nuôi sống được hai người bọn tôi.
Trước lúc ra đi, dì Lily đã gửi tôi cho một người bạn của dì.
Dù tôi và Chu Diễm có thế nào cũng phải tách ra.
Tôi khóc lóc nói với anh, tôi có thể không đi học, có thể đi làm.
Chu Diễm mạnh mẽ đưa tôi tới nhà ga, muốn tôi tới Bắc Kinh với dì Lưu.
Ở nhà ga, Chu Diễm đỏ mắt nói: "Hướng Quỳ, chờ anh tới đón em."
Sau khi đến Bắc Kinh, ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi ăn gì, sống có quen không.
Tôi sợ anh lo lắng nên trước mỗi bữa ăn sẽ chụp ảnh gửi cho anh, trước khi ngủ sẽ nói cho anh biết ngày hôm đấy tôi làm gì.
Một năm sau khi tới Bắc Kinh, một buổi tối nào đó khi gọi điện thoại.
Không hiểu sau Chu Diễm lại hỏi tôi: "Một năm nay có phải em rất sợ không? Vất vả lắm đúng không?"
Tôi lắc đầu, nói cho anh biết tôi rất ổn.
Chu Diễm đột nhiên che mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: "Sao lại ổn được, nói em còn không thể, thấy người lạ thì lo lắng sợ hãi. Thủ ngữ của em mọi người nhìn cũng không hiểu. Dì Lưu gọi điện thoại nói với anh, sau khi tới bệnh viện trị liệu em đã có thể nói được mấy chữ đơn giản rồi. Người khác không biết vì sao em không nói được nhưng anh thì biết. Lúc em ép mình nói chuyện có phải sẽ nghĩ tới tối hôm đó không?"
Anh đang nhắc đến đêm mà ba mẹ tôi mất năm tôi 6 tuổi.
Cũng từ ngày đó mà tôi không nói được.
Chu Diễm vạch trần tôi, tôi không thể giả vờ vui vẻ nữa.
Anh nói đúng, sau khi tới nhà họ Lưu, tôi đã giả vờ.
Thật ra ngày nào tôi cũng cố gắng luyện nói trong phòng, tôi lặp lại những gì mà mình muốn nói trong đầu ra.
Tôi sợ phụ tấm lòng mong mỏi của chú dì, đi khám bác sĩ tâm lý phải mất rất nhiều tiền.
Nếu tôi mãi không nói được thì sợ bọn họ sẽ thất vọng.
Tôi chỉ đành ép mình không ngừng luyện tập.
Chú Lưu, dì Lưu, anh Tử Minh.
Bọn họ không biết, những xưng hô đơn giản đó tôi phải lén lút luyện tập bao nhiêu lần thì mới gọi trôi chảy được.
Nhưng Chu Diễm biết.
Cách một màn hình, chúng tôi yên lặng nhìn màn hình rơi lệ.
Trước khi dì Lily mất đã nói với tôi: "Quỳ Quỳ, dì sắp đi rồi, điều dì không yên lòng nhất chính là cháu. Tên nhóc thối Chu Diễm kia dù có tới công trường bê gạch cũng không chết đói được. Nhưng Quỳ Quỳ của chúng ta thì phải làm sao? Không nói được, còn hướng nội nhút nhát. Quỳ Quỳ, dì Lưu sẽ đến đón cháu, bà ấy là người cực kỳ tốt. Nhưng mà có thể người ta sẽ thích đứa trẻ hoạt bát cơ. Cháu đó, phải biểu hiện cho tốt, biết chưa?"
Lúc ấy dì Lily cũng không biết chút tình cảm của dì ấy với dì Lưu có đủ để giúp tôi sống tốt ở nhà họ Lưu hay không.
Cho nên dì ấy dạy tôi cách đối nhân xử thế, dạy tôi cách lấy lòng người khác, dạy tôi cách mỉm cười mọi lúc mọi nơi.
Dì ấy vuốt tóc tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôi cũng không phải người khiến người ta yêu thích, tôi không thể nói được, quá hướng nội, lại không có can đảm.
Tôi lớn lên trong hoàn cảnh bất ổn, tự ti và mẫn cảm.
Tên tôi là Hướng Quỳ, nhưng tôi không có sức mạnh hướng về ánh mặt trời giống như hoa hướng dương.
Tôi giống như cây xấu hổ lén lút sinh trưởng nơi góc tường, có gió thì sẽ nhẹ nhàng lắc lư khi không có người.
Còn một khi ồn ào, tôi sẽ co mình lại, không dám phát ra một chút tiếng động.
Đứa trẻ như tôi từ trước đến nay không được mọi người yêu mến, ở trên lớp cũng như người tàng hình.
Vì vậy mà dì Lily mới lo lắng, sợ dì Lưu chưa gặp bao giờ sẽ không thích tôi.
Tương lai của tôi không biết sẽ đi về đâu.
Tối ngày hôm đó chúng tôi nằm cạnh nhau, đi ấy nói rất nhiều.
"Quỳ Quỳ, Quỳ Quỳ à, dì thật sự muốn chờ cháu lớn khôn. Nhưng mà không kịp rồi, cháu phải sống thật tốt."
Hừng đông, tôi tỉnh dậy, dì Lily đã đi rồi.
Dì Lưu đón tôi tới Bắc Kinh, cho tôi đi học, cho tôi khám bệnh.
Tôi xa Chu Diễm khoảng hai năm, chúng tôi chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại.
Năm 18 tuổi, Chu Diễm tới Bắc Kinh.
Ở nhà ga, anh chạy như bay qua biển người tới ôm tôi.
Tôi nói từng chữ với anh: "Anh trai."
Chu Diễm nhìn chằm chằm tôi rất lâu, mãi sau mới lên tiếng: "Gọi anh trai cái gì, sau này không được gọi như vậy."
Anh còn nói: "Bé Hến, anh rất vui vì em đã có thể nói chuyện."
Chu Diễm nắm chặt tay tôi, như chờ tôi nói gì đó.
Tôi nghĩ rồi nói với anh: "Sau khi khỏi bệnh, hai chữ đầu tiên mà em nói được chính là Chu Diễm."
Mấy năm nay, tôi liên tục đi khám bác sĩ tâm lý, cuối cùng cũng có thể nói chuyện được như người bình thường.
Tôi không nói cho Chu Diễm biết, sau khi tôi có thể nói được, điều đầu tiên tôi nói chính là tên của anh.
Chu Diễm nắm vai tôi, đỏ mắt cười.
6.
Tôi yên lặng ngồi một mình trong phòng, hồi tưởng lại quá khứ của chúng tôi rồi mới phát hiện ra mình rất nhớ anh.
Sau khi nhận được điện thoại của Kỳ Kỳ, tôi đồng ý lời mời của em ấy.
Các fan của Chu Diễm chuẩn bị sinh nhật cho anh, mấy chục fan được xếp vào hội trường khách sạn chờ anh.
Kỳ Kỳ đăng ký được hai suất, em ấy muốn dẫn tôi đi cùng.
"Chị, em sẽ tiếp tục hoạt động Weibo thay chị, chị đi gặp anh Chu Diễm với em đi." Kỳ Kỳ vung vẩy tay tôi, cố nén khóc, "Chị thích anh ấy lâu như thế thì cũng phải là có lời từ biệt chính thức chứ, phải không chị?"
Vì thế tôi đi với tư cách là fan của Chu Diễm.
Chúng tôi ngồi hàng cuối cùng, mọi người đang hưng phấn chờ Chu Diễm đến.
Khoảng mười phút thì Chu Diễm xuất hiện.
Trông anh có vẻ mệt mỏi.
Kỳ Kỳ lén nói với tôi: "Dạo này cường độ làm việc của anh Chu Diễm lớn thật, nhận mấy lời mời đại diện thương hiệu, thường xuyên qua lại giữa các thành phố làm việc. Bọn em đau lòng lắm, mọi người đang phản đối dưới Weibo của phòng làm việc kìa."
Tôi nghe xong thì thất thần.
Thảo nào ba tháng nay, mỗi lần nhận được tin nhắn của anh thì anh đều đang làm việc.
Tôi chưa kịp nghĩ thêm thì đã bị tiếng hét của các fan ngắt mạch suy nghĩ.
Khoảnh khắc anh lên sân khấu, tất cả mọi người hò reo.
Giống như mọi người đã luyện tập, chúng tôi giờ gậy phát sáng trong tay lên, lớn tiếng: "Chu Diễm Chu Diễm em yêu anh! Một đời một kiếp không thay đổi!"
Tôi cũng hét to.
Nhưng tôi nhớ sai nhịp, lúc mọi người dừng rồi, tôi vẫn còn nói.
"Chu Diễm Chu Diễm em yêu anh!"
Tiếng nói của tôi có vẻ lạc lõng giữa đại sảnh yên tĩnh này.
Chu Diễm vốn đang thất thần bỗng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua tôi.
Tôi kéo khẩu trang, nhìn lảng sang nơi khác.
"Anh Chu Diễm!" Kỳ Kỳ thấy vậy thì lập tức hét to, "Chị gái này thích anh rất lâu rồi! Lần này đặc biệt tới đây cổ vũ cho anh đó."
Chu Diễm nhìn tôi, nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt, khẽ nói: "Tôi biết."
Tôi nắm chặt gậy phát sáng trong tay, nhớ lại những tháng ngày nhiều năm trước, tôi ngồi đợi anh hát ở quán bar.
Lúc đó anh mới 15 tuổi.
Dì Lily bị bệnh không thể đi làm được, Chu Diễm chỉ đành ra ngoài hát thuê.
Đêm khuya sau khi tan làm, bartender lén làm hai ly kem cho chúng tôi.
Chúng tôi ngồi cùng nhau thỏa sức nghĩ về tương lai.
Chu Diễm nói: “Bé Hến, đợi anh trở thành người nổi tiếng rồi, mỗi đợt cổ vũ, mỗi đợt concert em đều phải xuất hiện. Em phải đứng hàng đầu hét cùng các fan, em phải hét to nhất, biết chưa?"
Chu Diễm miêu tả tương lai, còn tôi nghiêm túc đồng ý.
Chúng tôi chưa từng nghĩ, anh sẽ đứng trên sân khấu được ngàn người ủng hộ, tỏa sáng, còn tôi thì vẫn đứng dưới sân khấu chờ anh hát xong.
Đáng tiếc, đây là lần đầu tiên tôi tham gia cổ vũ cho anh, cũng là lần cuối cùng.
Các fan trò chuyện với Chu Diễm giống như bạn bè quen biết đã lâu.
Không biết là ai nhắc đến chuyện tình cảm mà mọi người bắt đầu vui vẻ kể chuyện tình cảm của mình cho Chu Diễm nghe.
Đến lượt tôi, Chu Diễm hỏi tôi: "Còn bạn này, bạn thì sao? Người bạn thích thời niên thiếu còn ở bên cạnh bạn không?"
Anh nhìn tôi với ánh mắt kiên định mà bướng bỉnh, như thể phải có cho bằng được đáp án.
Đối diện với ánh mắt oán giận của anh, tôi bỗng nhiên muốn cười.
Nhưng tôi chưa kịp trả lời thì Khúc Hiểu Phù xuất hiện.
Cô ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khúc Hiểu Phù tỏa sáng, đứng cạnh Chu Diễm vô cùng xứng đôi.
Các fan lớn tiếng gọi tên Khúc Hiểu Phù.
"Chị dâu!"
Không biết là ai bắt đầu trước mà mọi người sôi nổi gọi Khúc Hiểu Phù là chị dâu.
Kỳ Kỳ hưng phấn nói: "Chị, bọn họ trông thật xứng đôi. Nếu Khúc Hiểu Phù là chị dâu của bọn em thì bọn em đồng ý."
Đúng vậy, rất xứng đôi, từ rất lâu tôi đã cảm thấy vậy rồi.
7.
Lần đầu tiên tôi gặp Khúc Hiểu Phù là tại một quán bar ở Bắc Kinh.
Chu Diễm tới Bắc Kinh tìm tôi, lần đầu tiên hôn tôi là ở tại nhà ga.
Sau đó, anh ở lại Bắc Kinh.
Anh đi làm, còn tôi vào đại học, như vậy chúng tôi sẽ không xa nhau nữa.
Mỗi dịp cuối tuần, tôi sẽ tới quán bar anh làm việc.
Không biết từ khi nào mà có nhiều người nghe anh hát hơn.
Khúc Hiểu Phù là một trong số đó.
Khi ấy cô ta rất xinh đẹp, dưới ánh sáng mờ ảo của quán bar, mọi người sẽ nhìn thấy cô ta ngay.
Nhưng chưa có ai dám trêu ghẹo cô ta, nghe nói nhà cô ta có gia thế, dẫn theo cả vệ sĩ ra ngoài.
Tôi ngồi làm bài tập ở quầy bar, bartender đưa nước trái cây cho tôi.
Sau này, tôi luôn mơ thấy những ngày ấy.
Yên lặng, mà lại ồn ào.
Lúc Chu Diễm nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ hôn nhau dưới quầy bar.
Anh nhìn cặp sách của tôi, còn cười: "Em đã lên đại học rồi mà suốt ngày ôm cặp học từ vựng, làm bài tập giống như trẻ con vậy, khiến anh cứ có cảm giác như mình đang phạm tội."
Tôi đỏ mặt không nói gì, lên đại học rất bận rộn, tôi muốn lấy học bổng nên phải học hành nghiêm túc.
"Chờ anh hát thêm một năm nữa là có chỗ dừng chân ở Bắc Kinh rồi." Chu Diễm mơ về tương lai, "Lúc đó em dọn khỏi nhà họ Lưu đi, Lưu Tử Minh mỗi lần nhìn thấy anh thì toàn bày ra vẻ mặt khó coi chết đi được."
Tôi giải thích: "Anh ấy chỉ lo lắng cho em thôi."
Lưu Tử Minh biết tôi yêu Chu Diễm, anh ấy thấy Chu Diễm không học đại học, lại còn làm ca sĩ ở quán bar nên sợ tôi bị tổn thương.
Chu Diễm lại thở dài: "Đúng là nên lo lắng, dù sao đi theo người như anh thì làm gì có tương lai được."
Tôi đau lòng nói: "Anh rất tốt mà, cực kỳ tốt."
Chu Diễm lập tức cười, còn mang theo vẻ đắc ý, tôi nhận ra là anh đang trêu mình.
Khi ấy, Khúc Hiểu Phù đến tìm tôi.
Cô ta nhìn tôi một lúc rồi thất vọng nói: "Còn tưởng là người thế nào mới khiến Chu Diễm từ chối sự giúp đỡ của tôi, hóa ra chỉ là một người bình thường. Chu Diễm ở bên cô là vì thấy cô đáng thương, bố thí cho cô đúng không?"
Khúc Hiểu Phù nói không có ác ý, chỉ đơn giản là trần thuật lại cảm nghĩ của mình.
Đó không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời như vậy.
Những cô gái mến mộ Chu Diễm ở quán bar thường xuyên tới tìm, chế giễu tôi.
Đúng là tôi không có gì đáng để khen, ngay cả khi bị người ta trào phúng, tôi cũng không thể lên tiếng phản bác được.
Mặc dù tôi có thể nói được, nhưng khi đối mặt với ác ý, tôi vẫn sẽ hồi hộp.
Chu Diễm nghe Khúc Hiểu Phù nói vậy thì tức giận: "Cô đúng là buồn nôn, Hướng Quỳ là người tôi yêu, còn cô là ai? Cô có tư cách gì mà nói vậy với cô ấy?"
Anh lại đổi quán bar làm việc.
Độ nổi tiếng của anh vẫn vậy.
Tôi đứng trong góc, nhìn những người đam mê âm nhạc của anh, bỗng nhiên mê man.
Nếu tương lai Chu Diễm trở thành người nổi tiếng thì chúng tôi còn có thể nắm tay nhau trong đám người ầm ĩ như vậy không?
Lúc ấy chúng tôi còn chưa biết, bánh răng vận mệnh đang lăn tới.
Tôi và Chu Diễm, không ai có thể thoát được.