Chương 5 - Hứa Từ Từ Bí Mật

17

Sau kỳ quân sự không lâu là đến kỳ nghỉ Quốc Khánh. Trường cấp ba của tôi lại tổ chức họp lớp, lớp trưởng không chỉ kéo tôi lại vào group chat cũ, mà còn set tôi làm quản trị viên, ngang hàng với… Tống Diễn.

Địa điểm tổ chức chính là phòng KTV nơi từng diễn ra lễ thành niên của Tống Diễn.

Trước kia tôi cũng từng tham gia mấy buổi họp lớp như vậy, nhưng hầu hết đều chỉ là làm nền trong một góc, không ai thèm để ý đến sự tồn tại của tôi.

Còn bây giờ— thậm chí còn hot hơn cả Tống Diễn.

Có một cô bạn gái hỏi tôi: “Hứa Từ Từ, cậu có muốn hát không?”

Tống Diễn quay sang liếc cô ta một cái, ánh mắt có phần kỳ lạ. Cô gái ấy như bắt được tín hiệu, liền hớn hở hỏi lại Tống Diễn: “Ơ… sao thế? Cậu muốn hát à?”

Tống Diễn mím môi, định từ chối, nhưng cô nàng đã nhanh tay nhét micro vào tay cậu ấy. Còn chưa kịp nói gì, nhạc dạo của bài hát đã vang lên.

Là bản “Vì yêu” của Trần Dịch Tấn. Giọng của Tống Diễn vốn trầm thấp, hát phần của nam thì rất hợp. Còn phần nữ thì…

“Không thể hát ra tình yêu như thế nữa ~ Nghe thấy cũng sẽ đỏ mặt mà né tránh~”

Tôi hát nhập tâm đến mức như vừa mất mười người chồng. Nhưng nhìn mặt mọi người thì… đúng kiểu “khó mà nói thành lời.”

Lúc đó, cửa phòng KTV bỗng mở ra. Lâu Thịnh Chu tựa người vào khung cửa, vẻ mặt cười như không cười.

Đợi tôi hát xong, cậu ta rốt cuộc không nhịn nổi mà buông một câu:

“Chỉ cần nghe giọng là biết ngay ai, Hứa Từ Từ à… cậu đúng là người thứ hai trong thiên hạ sau Vương Hy Phượng.”

Tôi văng tục bảo cậu ta cút, rồi hỏi luôn: “Cậu làm gì ở đây?”

Cậu ta chỉ tay sang phòng bên: “Theo bố đi xã giao, tiện đường ghé chơi vài ngày. Muốn qua không? Tôi dẫn.”

Tôi với Lâu Thịnh Chu cũng có chút tình “đồng cam cộng khổ” nên đang định gật đầu thì—

Tống Diễn bỗng nhiên đặt micro xuống, phát ra một tiếng “cạch” rất rõ ràng.

Trong ánh mắt đầy thắc mắc của tôi, cậu ta đứng dậy, bước thẳng về phía bàn rượu của đám con trai đang tụ tập uống bia, mở lời mượn một cái ly.

Có người hỏi: “Cậu không phải không uống rượu sao?”

Câu này đúng thật— Tôi quen Tống Diễn lâu như vậy, chưa từng thấy cậu ấy uống một giọt.

Nhưng giờ đây, cậu ta lặng lẽ rót rượu, uống hết ly này đến ly khác.

Nếu không phải nhìn thấy hàng lông mày cậu ấy khẽ nhíu lại, tôi còn tưởng cậu ấy là người có tửu lượng cao ngất trời.

18

Trước giờ tôi luôn thấy Tống Diễn là kiểu lạnh lùng cao ngạo, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như vậy—buồn đến mức nghẹn lại.

Đúng thế, là buồn, là thê lương, cái khí tức u sầu toát ra từ người cậu khiến cả phòng như bị bao phủ trong tĩnh lặng. Không ai còn hứng hát hò nữa, mọi người ngồi cùng, im lặng uống rượu với Tống Diễn.

Ngồi cạnh tôi là một cô bạn gái tự nhận mình là “cái gì cũng biết”, tôi ghé lại hỏi nhỏ: “Tống Diễn sao vậy?”

Cô ấy không ngờ tôi—thủ khoa toàn tỉnh—lại chủ động bắt chuyện với mình, sướng rơn trong lòng, sau khi kìm lại cảm xúc liền nhỏ giọng đáp:

“Mẹ Tống Diễn mất từ khi cậu ấy bảy tuổi, hôm nay là giỗ của bà ấy.”

Tôi ngỡ ngàng. Bọn con gái này đúng là… trình độ “fan cuồng thông tin” chẳng khác nào fan theo dõi idol từng phút từng giây, đến cả ngày giỗ mẹ người ta cũng biết.

Đến hơn 11 giờ đêm, đám con trai đã uống đến mức say bí tỉ. Những ai nhà xa thì gọi người nhà đến đón, nhà gần thì tự mình lảo đảo đi về.

Người gần như về hết, chỉ còn lại Tống Diễn vẫn nằm ở một góc ghế sofa, một tay che ngang mắt, hơi thở đều đều.

Tôi đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu ấy, Tống Diễn khàn giọng nói khẽ: “Hứa Từ Từ, tránh xa tôi ra một chút.”

Tôi giả vờ không nghe, ngồi xuống cạnh cậu, hỏi nhỏ: “Có ai tới đón cậu không?”

“Không.” – cậu trả lời.

Tôi lại hỏi: “Còn bố cậu?”

“Bận.” – vẫn là một chữ cụt lủn.

Tống Diễn dù đã uống say, vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu, nhưng lạ thay—cực kỳ ngoan, hỏi gì đáp nấy.

Tôi bỗng mềm lòng, kéo tay cậu ấy dậy, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”

Tống Diễn nhìn thì có vẻ gầy, nhưng lúc kéo thì nặng như núi đè. Cậu ngồi lì trên ghế sofa như Thái Sơn, khẽ lắc đầu: “Tôi không có nhà.”

Tôi cố nén lại sự bực dọc, ngồi xuống bên cạnh: “Sao lại không? Ai mà chẳng có nhà chứ.”

Cậu vẫn lắc đầu, ánh mắt rũ xuống: “Không có, tôi không có.”

Hàng mi dài khẽ run lên, nhìn cậu lúc này mong manh đến đáng thương. Tôi khẽ hỏi: Tại sao lại không có?”

Tống Diễn bỗng nhắm mắt lại, trong mắt có ánh nước long lanh.

“Hứa Từ Từ… phụ nữ các người đều tồi tệ.”

Tôi sững người: “Hả?? Cái gì cơ?”

Gì đây? Sao lại lên level thành công kích cá nhân rồi?

Giọt nước trong mắt Tống Diễn rốt cuộc cũng lăn xuống, hầu kết khẽ chuyển động, giọng khàn khàn:

“Lúc vui thì thích, hết thích thì vứt bỏ.”

19

Tôi còn muốn hỏi thêm, nhưng Tống Diễn cắn chặt môi, sống chết không chịu nói nữa.

Chúng tôi cứ ngồi im lặng như vậy một lúc. Bỗng nhiên tôi nhớ ra một chuyện:

“Tống Diễn, hôm công bố điểm thi cậu đá tôi khỏi group là vì sao?”

Tống Diễn xoay người nằm nghiêng, giọng mơ hồ:

“Vì… rồi sẽ ổn thôi.”

Tôi cau mày—câu đó chính là dòng trạng thái WeChat của tôi, tôi vẫn thường dùng để tự an ủi mình mỗi khi mọi thứ tồi tệ quá mức. Nhưng tôi thật sự không hiểu… nó có gì sai? Tại sao lại khiến cậu ấy phản cảm đến thế?

Tống Diễn khẽ nói: “Hồi mẹ tôi còn sống, bà cũng hay nói câu đó. Mấy người phụ nữ hay nói câu này… toàn là kẻ nói dối.”

Tôi bỗng hiểu ra: “Cho nên… cậu từ chối kết bạn WeChat với tôi, cũng là vì câu đó?”

Tôi đợi mãi không thấy cậu trả lời. Ngoảnh lại thì… Tống Diễn đã ngủ mất rồi.

Việc sắp xếp chỗ ở cho Tống Diễn lúc này làm tôi đau đầu không tả. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định nhắn tin cho Lâu Thịnh Chu. Nhưng tay tôi đúng là không cẩn thận—thay vì gửi tin riêng, tôi lại gửi nhầm vào group chat cán bộ sinh viên.

Một giờ sáng, trong nhóm yên tĩnh như tờ, tôi nhắn một câu: “Phòng bên qua đây gấp.”

Lúc phát hiện ra thì… quá muộn để thu hồi. Vì ngay sau đó, Lâu Thịnh Chu đã rep lại: “Được thôi, chờ tôi~” Sau đó còn bonus thêm ba icon cười toe toét.

Chỉ nửa phút sau, group vốn im lìm lập tức bùng nổ với hàng loạt dấu hỏi: “???”

Sau sự cố đêm đó, trong suốt kỳ nghỉ Quốc Khánh 7 ngày, tin đồn “Phó Chủ tịch Hội Sinh viên Thanh Hoa và Nữ Ủy viên Văn nghệ có mối quan hệ không thể công khai” cứ thế mà lan truyền không kiểm soát.

Tôi và Lâu Thịnh Chu cùng nhau đỡ Tống Diễn ra khỏi KTV. Gió đêm lạnh phả vào mặt, tôi tỉnh táo được một chút.

Một gã đàn ông say khướt từ phía đối diện lảo đảo đi tới, mắt chẳng thấy đường, lao thẳng về phía tôi.

Lâu Thịnh Chu lập tức nghiêng người, kéo tôi qua một bên, gã kia mới không lao thẳng vào tôi nữa.

Vẻ mặt cậu ta hơi lạnh, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ: “Không sao chứ?”

Tôi khẽ lắc đầu. Gió vẫn thổi, mà tim tôi… đột nhiên cũng xao xuyến một chút rồi.

Toàn thân tôi run lên từng cơn.

Lâu Thịnh Chu nhận ra điều đó, nghiêng đầu hỏi tôi sao thế. Tôi nhìn về hướng gã đàn ông say biến mất, hít sâu một hơi rồi lắc đầu: “Không sao cả.”

Nhưng… làm gì có chuyện không sao.

Ký ức ngày 18 tháng 3 như sóng dữ ập đến, không kịp đề phòng đã nhấn chìm tôi. Tôi ngã vào quá khứ, vùng vẫy giữa bóng tối, dần dần không thở nổi.

20

Lâu Thịnh Chu rủ tôi hôm sau đi leo núi. Nhưng sáng sớm hôm ấy—trời đổ mưa như trút nước.

Mưa… lúc nào cũng kéo theo ký ức xấu xí. Tôi ngồi trên giường, tâm trạng bực bội lật từng trang nhật ký. Ngón tay vô thức dừng lại ở ngày 18 tháng 3, đốt tay siết chặt, trắng bệch.

Không biết Tống Diễn đã tỉnh chưa. Tối qua tôi có để lại số điện thoại trên bàn, nhưng đến tận mười giờ sáng, vẫn không thấy cậu ấy liên lạc gì.

Tôi tiện tay mở WeChat, lướt qua tin nhắn— group cán bộ sinh viên đã nổ tung.

Drama giữa tôi và Lâu Thịnh Chu được mấy người trong nhóm bàn luận rôm rả cả đêm.

Tôi bực mình nhắn riêng cho Lâu Thịnh Chu, bảo cậu ta lo mà dẹp loạn đi. Một lúc sau, cậu ta gửi lại cho tôi một tấm ảnh— phía sau là một con hẻm sâu hun hút, ướt đẫm nước mưa.

Tôi gửi một dấu hỏi.

Lâu Thịnh Chu trả lời bằng một đoạn video.

Trong video, cậu ta mặc áo mưa, mái tóc đen hơi ướt, gương mặt đẹp trai quay lưng với ánh sáng nên không rõ nét, nhưng đôi mắt… lại sáng đến lạ thường.

Tôi hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Lâu Thịnh Chu đáp: “Tối qua thấy cậu run lẩy bẩy trong con hẻm này, tôi muốn xem rốt cuộc có cái gì đáng sợ đến vậy. Tối nay đừng có tắt video nhé, tôi phải chữa khỏi cái bóng tâm lý cho cậu mới được.”

Cậu ta nghĩ tôi có bệnh, mà thật ra… tôi cũng nghĩ cậu ta có bệnh.

Nhưng ánh mắt tôi lướt đến đoạn hẻm phía sau lưng cậu ấy, lại bất giác nở một nụ cười: “Lâu Thịnh Chu, cậu thật sự muốn giúp tôi à?”

Lâu Thịnh Chu vỗ ngực: “Không gì mà anh đây không làm được!”

Tôi nhướn mày: “Vậy thì tốt, trước tiên… cậu tới nhà tôi một chuyến đã.”

Từ sau kỳ thi đại học, bố tôi đã đưa hết chìa khóa các bất động sản khắp nơi trong nước cho tôi giữ. Hiện tại tôi đang sống ở một căn hộ nằm trong trung tâm thành phố Trùng Khánh.

Lâu Thịnh Chu đến rất nhanh.

Tôi cầm cả một đống mỹ phẩm, mặt cười hớn hở ra mở cửa đón cậu ta.

Hai tiếng sau, Lâu Thịnh Chu nhìn bản thân mình trong gương— tóc dài đen mượt, makeup kiểu “giả như không trang điểm”, mặc sơ mi trắng và váy đồng phục.

Trên trán cậu ta… nổi đầy gân xanh.

Tôi đập tay reo lên: “Đẹp lắm luôn á!”

Lâu Thịnh Chu gắng nhịn, mặt cứng đờ: “Hứa Từ Từ, cậu muốn chết thật phải không?”

Tôi vừa nhấm nháp vẻ đẹp trước mặt, vừa tấm tắc trong lòng— phải công nhận, Lâu Thịnh Chu thật sự quá đẹp trai, mà vừa trang điểm nhẹ kiểu nữ sinh thế này lại càng lộ khí chất ngây thơ – dữ dội khó diễn tả.