Chương 3 - Hứa Từ Từ Bí Mật
09
Đúng lúc đó, cái bàn hơi nghiêng, một quyển sổ tay trượt ra. Lâu Thịnh Chu nhanh tay chụp lấy, tiện tay lật vài trang xem thử.
Cậu ta bỗng nở nụ cười kiểu “ồ, thú vị đây”, rồi đọc to với giọng điệu như đang đọc thơ trào phúng: “Ngày 15 tháng 3, trời nắng. Hôm nay lại thấy Tống Diễn. Tại sao cậu ấy cứ hay nhíu mày thế nhỉ? Lẽ nào đang lo cho kỳ thi đại học… Mình cũng rất muốn thi đậu cùng trường với cậu ấy.”
Mấy lời đó, Tống Diễn vừa lúc đi ngang qua—nghe rõ từng chữ một.
Tôi như bật dậy từ cơn hấp hối, lao tới giật phắt cuốn sổ trong tay Lâu Thịnh Chu.
Cậu ta khều khều tay tôi, hỏi như thì thầm tám chuyện: “Cậu thích Tống Diễn à?”
Tôi liếc trộm Tống Diễn từ khóe mắt, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tiếc là— cậu ấy chẳng có chút phản ứng nào, chỉ lạnh lùng đi ngang qua như thể tôi là không khí.
“Cũng thường thôi mà.” Lâu Thịnh Chu bĩu môi, rồi đột nhiên hỏi tôi: “Nhật ký của cậu sao viết đến ngày 18 tháng 3 thì dừng?”
Nét mặt tôi khựng lại trong thoáng chốc.
Tống Diễn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, lông mày hơi nhíu lại rồi dãn ra, sau đó bất chợt thở dài một tiếng, rất sâu và rất nặng nề.
Ngày 18 tháng 3—là sinh nhật mười tám tuổi của Tống Diễn.
Hôm đó trời mưa to hơn cả hôm nay, Tống Diễn tổ chức sinh nhật ở KTV, tôi ôm món quà đã dành dụm tiền suốt nửa năm, chạy ba con phố đến đó.
Cuối cùng tôi trượt chân ngã ở con hẻm sau KTV. Chiếc ô bị gãy, người tôi bị mưa dội ướt sũng, đầu gối bê bết máu, tôi vẫn cố gắng lồm cồm muốn đứng dậy.
Nhưng tôi không thể đứng lên. Dù có đứng lên đi nữa thì sao? Lúc đó tôi quá thảm hại, nếu bước vào trước mặt cậu ấy, chắc chỉ khiến cậu càng thêm ghét tôi.
Chỉ cách nhau một bức tường— trong kia, Tống Diễn dưới ánh đèn sân khấu, được bao quanh bởi tiếng cười và lời chúc mừng, rực rỡ như tâm điểm vũ trụ. Còn tôi, ở ngoài kia, ướt sũng, nực cười và đáng thương.
Tôi hoàn hồn lại, quay sang Lâu Thịnh Chu, lạnh lùng đáp:
“Liên quan cái quái gì đến cậu.”
Lâu Thịnh Chu bóp sống mũi, cười cợt tôi: “Tôi thấy ngoài đời cậu cũng tích cực lạc quan lắm mà, sao trong nhật ký thì emo vậy? Đây chính là tâm sự thiếu nữ đấy à?”
“Cút.”
10
Ngày 27, điểm thi đại học chính thức công bố. Tôi đạt 732 điểm, đứng đầu toàn tỉnh.
Hiệu trưởng trường Tam Trung đích thân mang chiêng trống đến tận nhà tôi, nắm tay bố tôi hào hứng nói: “Bạn học Hứa Giao Giao đúng là đã mang lại vinh dự lớn cho trường chúng ta!”
Cô chủ nhiệm đứng bên cắn răng nhắc khẽ: “Là Hứa Từ Từ.”
Hiệu trưởng hoàn toàn không để tâm, trao tặng tôi học bổng 100.000 tệ, còn chỉ đạo người treo ảnh tôi lên bảng thông báo danh dự của trường.
Tập thể ban giám hiệu như thể vừa hoàn thành một sứ mệnh thiêng liêng, nghiêm trang nâng ảnh tôi đi treo lên.
Kết quả là… ảnh tôi đã có sẵn trên đó từ trước.
Dưới bức ảnh là dòng chữ đỏ chót: “Hứa Từ Từ nhiều lần đi học muộn, không mặc đồng phục, vi phạm nội quy trường – đặc biệt thông báo phê bình.”
Hiệu trưởng: “……”
Đám người đó mặt không đổi sắc, lập tức tháo bản phê bình xuống, dán tờ giấy khen lên. Tốc độ chuyển thái độ nhanh đến mức khiến tôi há hốc miệng.
Sau đó, họ còn mời cả lứa học sinh năm ấy quay về trường, trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh, ca ngợi tôi là ngôi sao tương lai, là niềm tự hào mới của trường, rồi bắt mọi người đồng thanh hô khẩu hiệu cổ vũ tinh thần học tập.
Tôi: ………
Phụ huynh nghe xong câu chuyện truyền cảm hứng của tôi, đều quay sang nhìn tôi với ánh mắt kiểu “con nhà người ta thật đấy!”, còn phụ huynh của bạn cùng lớp tôi thì… túm tai bọn nó mà tra hỏi:
“Hả? Không phải con học cùng lớp với thủ khoa toàn tỉnh sao? Sao lúc trước không chịu hỏi bài người ta đi? Giờ thi thế này mà cũng dám vác mặt về nhà hả? Hả? HẢ?”
11
Cuối tháng Tám, bố tôi lại chiêng trống tưng bừng ở cổng làng, bắn cả pháo mừng, rồi trong đêm đưa tôi chuyển vào căn hộ cao cấp ở Bắc Kinh.
Trên mạng cũng rần rần theo— hashtag #Nữ thủ khoa xinh đẹp nhất tỉnh leo thẳng hot search trên Weibo, đồng thời, gia cảnh của tôi cũng bị “đào” ra sạch bách.
Mà nói thật— nhờ dân mạng đào tôi mới biết hóa ra bố tôi giàu đến thế.
Ông ấy mở hơn ba mươi trạm thu mua phế liệu trên toàn quốc, gọi một tiếng Vua Rác cũng chẳng ngoa.
Mấy người bạn học từng coi thường tôi giờ bắt đầu lên mạng… hóng ké độ hot. Tụi nó để IP cùng thành phố với tôi, đăng ảnh thẻ học sinh, tích cực phát biểu trên các nền tảng mạng xã hội.
“Hứa Từ Từ hồi cấp Ba chẳng học hành gì mấy, đậu Thanh Hoa hoàn toàn nhờ thiên phú.” —Xạo. Tôi học ngày học đêm, ôn đến cạn cả nước mắt.
“Mà con bé ấy xinh nữa, tính tình lại tốt, khiêm tốn, ai cũng tự ti nên không dám bắt chuyện.” —Xạo. Thực tế là không ai buồn nói chuyện với tôi cả.
“Nhà nó giàu thật à? Thế mà giấu kỹ ghê. Tôi thấy nó đi mua trứng vịt lộn còn kỳ kèo mặc cả với bà chủ nữa mà.” —Ờ thì đúng là tôi mặc cả thiệt… nhưng là do thói quen tiết kiệm chứ không phải vì nghèo, được chưa?
Đúng là thật đấy. Tiền tiêu vặt của tôi hồi đó đúng là không kham nổi thứ xa xỉ như… trứng vịt lộn.
Nhưng rồi, ngay sau đó— chuyện tôi từng bị Triệu Dao và Ngô Mạch bắt nạt thời cấp Ba cũng bị dân mạng bóc ra.
Phần lớn cư dân mạng đều là người trẻ, cực kỳ đồng cảm với vấn đề bạo lực học đường. Thế là họ lập tức “cầm keyboard lên mà chiến”, bắt đầu lao vào chiến trường của anti bắt nạt online.
Chửi rủa có. Photoshop ảnh di ảnh cũng có. Đào info rồi đem đi bêu riếu càng có. Thậm chí còn có nhóm kéo đến nhà bọn kia hắt máu chó đen làm phép trừ tà…
Mới một ngày, Triệu Dao và Ngô Mạch đã chịu không nổi, gọi điện cầu xin tôi lên mạng đính chính giùm.
Tôi ngồi trước máy tính, trước mặt là quyển nhật ký được mở ra.
Trong đó, từng dòng từng trang đều ghi lại chi tiết những lần tôi bị bắt nạt từ năm 2019.
2019.9.2 – Ngày đầu tiên đi học, Triệu Dao chặn tôi trong nhà vệ sinh, bắt tôi chui qua háng cô ta, nếu không sẽ lột đồng phục của tôi trước mặt mọi người. Tôi đã chui qua rồi… nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha.
2019.11.12 – Ngô Mạch nhét một quả táo thối vào ngăn bàn của tôi. Nó bốc mùi nồng nặc đến mức giáo viên bắt tôi cầm đi và đuổi ra khỏi lớp.
2020.3.15 – Chúng nhốt tôi trong phòng kho. Tôi rất sợ.
2020.6.10 – Chúng nhổ nước miếng vào cơm của tôi. Suất cơm đó tốn 1/10 số tiền sinh hoạt cả tháng, và tôi… không thể ăn được nữa.
…
12
Thấy tôi không trả lời, Triệu Dao bắt đầu khóc nấc lên trong điện thoại: “Hứa Từ Từ, tao xin mày đấy… mày nói gì đi chứ!”
Tôi khép cuốn nhật ký lại: “Xin tao à? Xin tao thì có ích gì?”
Triệu Dao nghẹn giọng hỏi lại: “Mày… mày có ý gì?”
Tôi nói: “Lúc chúng mày đổ nước bẩn lên người tao, dí đầu lọc thuốc lá vào mu bàn tay tao, xé vở bài tập của tao— tao chưa từng xin chúng mày tha cho tao sao?”
Triệu Dao lí nhí: “Tao… tao xin lỗi.”
Tôi đáp: “Vô ích thôi. Bọn mày nói xin lỗi Hứa Từ Từ của ngày hôm nay, nhưng sẽ mãi mãi không nghe được câu ‘không sao đâu’ từ Hứa Từ Từ của ngày hôm đó nữa.”
Triệu Dao bắt đầu hoảng, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong câu nói của tôi, chỉ biết lặp đi lặp lại câu xin tha thứ.
Thế nhưng… ai đến tha cho tôi?
Tôi dứt khoát cúp máy, sau đó lập tức kéo vào danh sách chặn.
Cuộc “ném đá” trên mạng vẫn tiếp tục lan rộng. Dân mạng chửi tới trời, bàn phím gõ muốn gãy phím, câu chuyện thậm chí còn được đẩy lên thành một vấn đề xã hội.
Một số KOL lớn và blogger nổi tiếng cũng bắt đầu viết bài, phê phán nghiêm khắc tình trạng bạo lực học đường, kêu gọi cộng đồng kiên quyết nói không với bắt nạt.
Nhân cơ hội này, rất nhiều học sinh từng bị bắt nạt hoặc đang chịu đựng bạo lực học đường cũng lần lượt lên tiếng, chia sẻ câu chuyện của họ.
Lần này, họ không còn sợ nữa. Họ bước ra ánh sáng, và cảm nhận được một sức mạnh chưa từng có bao giờ.
Trong bầu không khí hào hùng và đầy cảm hứng ấy, tôi chính thức khai giảng.
Haiz, cuộc sống của một anh hùng ấy mà— luôn đơn giản và mộc mạc đến thế.
Ngày khai giảng, cổng Đại học Thanh Hoa đón một cảnh tượng chưa từng có—
Những cư dân mạng từng được “cứu rỗi” vì câu chuyện của tôi nằng nặc đòi tới tận nơi cảm ơn. Từng người từng người xếp hàng dài chỉ để… bắt tay tôi.
Lại còn thêm đám hot girl mạng đua nhau tới chụp hình, cứ như tôi không phải sinh viên mà là một điểm check-in du lịch mới nổi.
Dưới cái nắng 38 độ, lòng tôi lạnh đến 0 độ tuyệt đối.
“Hứa Từ Từ, cậu định cosplay tượng sáp luôn à?”
Giọng điệu ngông nghênh của Lâu Thịnh Chu vang lên. Giây sau, cậu ta đã lôi tôi khỏi vòng vây ngập tràn mùi nước hoa sặc sụa của đám influencer.
Tôi cảm động đến suýt rơi nước mắt, vừa lau nước mũi vừa hỏi: “Cậu… sao lại ở đây?”
Lâu Thịnh Chu đáp như chuyện hiển nhiên nhất thế giới: “Khai giảng chứ sao.”
Tôi tròn mắt: “Cậu cũng học ở Thanh Hoa á?”
Có vẻ nét mặt tôi quá “không thể tin nổi”, cậu ta híp mắt lại, đưa tay búng nhẹ vào trán tôi một cái, thấy tôi nóng bừng bừng như quả cà chua chín, cậu ta đổi chiêu— ngón tay co lại, nhẹ nhàng cạ vào chóp mũi tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tống Diễn mặc áo sơ mi trắng, nét mặt lạnh như sương, từ ngoài cổng trường bước vào. Giọng nói lành lạnh chỉ vẳng qua tai tôi hai chữ: “Lẳng lơ.”