Chương 6 - Hợp Đồng Ly Hôn Đầy Nước Mắt
6
【Thẩm Nam Tinh thật đáng thương! Bị người mình tin tưởng nhất đâm sau lưng! Sự nghiệp tình cảm đều sụp đổ! Đau lòng chết mất!】
【Chiếc khuy măng-sét đó! Là quà sinh nhật Tổng giám đốc Thẩm tặng! Vậy mà hắn đeo để khoác áo cho tiểu tam! Thật sự đâm thẳng vào tim người ta mà!】
【Chuyện ngoại tình là có thật rồi, nhưng chuyện Siêu Tinh làm giả dữ liệu vẫn chưa rõ ràng, hóng tin, chờ thông cáo chính thức.】
Tôi còn chưa kịp kéo tiếp phần bình luận phía dưới, thì điện thoại lại vang lên.
Tên hiển thị chưa kịp đổi lúc này trông thật chói mắt — Lâm Lục Dã, người mất tích mấy ngày nay, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
“Cô sớm đã biết mọi chuyện, nhưng lại không nói gì, chờ đến hôm nay mới tung hê tất cả để thiên hạ chửi rủa tôi.
Thẩm Nam Tinh, cô thật giỏi chiêu trò.”
Tiếng quát tháo điên cuồng vang lên, đã hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng nho nhã ngày nào.
Mấy ngày qua tôi không có một phút nghỉ ngơi, trong đầu luôn tưởng tượng rằng nếu gặp lại Lâm Lục Dã, tôi sẽ mắng anh ta là kẻ phản bội, hay là sẽ đau đớn rơi lệ, nói không nên lời?
Nhưng lúc này, khi nghe anh ta trở mặt đổ lỗi ngược lại, tôi bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Không còn chút ý nghĩa nào nữa. Tôi đã hoàn toàn buông bỏ anh ta.
“Chu Trạch Ngôn vừa về nước là lập tức bênh vực cô.
Thì ra mấy năm nay hai người vẫn âm thầm liên lạc.
Hắn tình sâu nghĩa nặng như vậy, năm đó tại sao cô vẫn nhất quyết ở bên tôi?
Vì tôi ngoan ngoãn, vì tôi sẵn lòng làm con chó của nhà họ Thẩm đúng không?”
“Cô là công chúa cao cao tại thượng, chỉ cần cô không vui, tôi phải như một con chó nhỏ quấn lấy cô, nịnh nọt cô.
Tôi ba mươi tuổi rồi, mà cô ngay cả một đứa con cũng không chịu sinh cho tôi.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe những lời oán trách gần như mất kiểm soát của Lâm Lục Dã.
Thì ra, sống với nhau bao năm, tôi lại chẳng hề biết anh ta oán hận tôi sâu sắc đến vậy.
Lúc mới yêu, vì xuất thân thấp kém, anh ta không được cha tôi chấp nhận.
Nhưng tôi đã chọn anh, anh cũng nhờ năng lực và kỹ thuật của mình mà khiến cha tôi thay đổi cách nhìn.
Một người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng tôi chưa từng nghĩ Lâm Lục Dã không xứng đáng.
Lúc yêu đậm sâu, anh từng nói: “Vì tình yêu mà cúi đầu không phải điều đáng xấu hổ.
Anh nguyện cả đời làm người bảo vệ trung thành của công chúa.”
Thế nhưng tình cảm đã thay đổi, những lời hứa xưa kia nay lại hóa thành những mũi dao sắc nhọn nhất, đâm từng nhát vào trái tim tôi.
Tôi rất muốn hỏi anh ta: những lời đó là chính miệng anh nói ra, mà mới chỉ vài năm, sao anh lại quên sạch rồi?
Nhưng tiếc là, tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi chỉ im lặng, rất lâu sau mới nói một câu:
“Lâm Lục Dã, tôi đang mang thai.”
Đầu dây bên kia, tiếng gào thét lập tức im bặt.
“Tiếc là… đứa trẻ đến không đúng lúc.”
“Hẹn gặp anh ở tòa.”
Tôi dứt khoát cúp máy, chặn luôn số điện thoại của Lâm Lục Dã.
Căn phòng rộng lớn chìm trong bóng tối, tôi gục đầu lên đầu gối, sự yếu đuối – chỉ có thể dành cho màn đêm.
Ban ngày, tôi vẫn phải là Thẩm Nam Tinh bất khả chiến bại.
Rất lâu sau, tôi gọi điện đến bệnh viện, đặt lịch hẹn phẫu thuật phá thai.
Tôi không hề để tâm đến bất kỳ lời bình luận nào trên mạng, chỉ tập trung dẫn dắt đội ngũ tạm thời tiếp tục cải tiến lại dự án ban đầu.
May mắn là những người Lâm Lục Dã lôi đi không thuộc nhóm nhân sự cốt lõi,
khung sườn chính và mô hình cơ bản vẫn còn, chỉ cần điều chỉnh lại một số chi tiết.
Chu Trạch Ngôn thông qua các mối quan hệ gia tộc, đã mời được Giám đốc phòng thí nghiệm AI của MIT đến hỗ trợ.
Họ so sánh chi tiết mã nguồn, thuật toán và mô hình dữ liệu giữa dự án “Tinh Diệu” của Siêu Tinh và loạt xe Lam Kình” mà Công nghệ Lam Hải vừa vội vàng ra mắt.
Kết luận: cấu trúc chính và nền tảng dữ liệu của Lam Kình” trùng khớp cao với hệ thống “Tinh Diệu”.
Một vị chuyên gia đẩy nhẹ kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: “Nhưng hiện tại chúng tôi không có chứng cứ trực tiếp chứng minh mô hình dữ liệu này thuộc bản quyền của Siêu Tinh.”
Tôi mím môi, nhìn về mô hình “Tinh Diệu” đang phát sáng nhè nhẹ trong phòng:
“Tôi có bằng chứng.”
Tại một bệnh viện tư nhân, Tống Chiêu Ninh ngồi cạnh bên tôi.
Ở phía bên kia, Chu Trạch Ngôn trang phục chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, kiên quyết đòi được ở lại cùng tôi.
Tôi vô thức xoa nhẹ bụng mình.
Khi chưa biết sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ ấy, vì chuyện Lâm Lục Dã phản bội, tôi đã liên tục uống rượu nhiều ngày.
Tôi không thể đánh cược được.
Tiếp tục giữ lại – chính là vô trách nhiệm với đứa trẻ ấy.
Khi đang chờ bác sĩ, Tống Chiêu Ninh nắm chặt tay tôi, không nói lời nào.