Chương 7 - Hợp Đồng Hôn Nhân Mê Hoặc
13
Trời vừa hửng sáng.
Môi bỗng thấy mát lạnh.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy một câu: “Bảo bối, đáng yêu quá.”
Mở mắt ra chẳng thấy ai.
Cứ tưởng mình nằm mơ.
Rồi lại thiếp đi.
Đột nhiên có tiếng lạch cạch lách cách vang lên, tôi còn tưởng là trời mưa.
May mà cuối tuần, không phải đi làm.
Tiếp tục ngủ.
“Ưm…”
“Bảo bối, anh về rồi.”
Tôi chầm chậm mở mắt.
Ngũ quan của Phó Đình Châu dần rõ nét trong tầm nhìn.
“Nè, Phó Đình Châu, không phải anh nói chiều mới bay về à?”
“Sợ em nhớ anh quá, nên về sớm một chút.”
“Thế công việc của anh thì sao…”
“Giao cho trợ lý rồi. Bảo bối, đừng nói nữa, hôn anh đi.”
“Phì.”
Phó Đình Châu bóp nhẹ cằm tôi, “Cười cái gì vậy?”
“Anh giống mấy tổng tài bá đạo trong phim.”
“Anh vốn là vậy mà.”
Phó Đình Châu bỗng nhìn tôi rất nghiêm túc:
“Bảo bối Chi Vũ, nói là em nhớ anh đi.”
“Nhớ anh.”
“Nói là em yêu anh đi.”
Tôi không nói nổi.
Phó Đình Châu cứ rề rà bắt tôi phải nói cho bằng được.
Tôi trùm chăn kín đầu, lầm bầm trong chăn: “Yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, bảo bối.”
Nói xong, Phó Đình Châu ôm tôi ngủ thêm một giấc nữa.
14
Tôi và Phó Đình Châu ở nhà cả ngày.
Thấy anh có vẻ mệt,
Nhân lúc anh ngủ trưa, tôi len lén nấu một nồi canh sườn.
Tôi rón rén quay lại phòng, anh vẫn chưa tỉnh.
Tôi ngồi xổm bên giường, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh nhắm mắt, hơi thở đều đều, ánh sáng lờ mờ cũng không che được gương mặt điển trai đó.
Không nhịn được.
Tôi cúi xuống hôn nhẹ vào chóp mũi anh.
Phó Đình Châu bất ngờ đưa tay ôm chầm lấy tôi.
Tôi và anh bất ngờ hôn nhau kiểu rất… lạ.
“Bảo bối, em yêu anh ghê.”
“…Em nấu canh rồi, anh có muốn uống không?”
“Đúng là yêu anh mà, mới sáng đã dậy nấu canh cho anh rồi.”
Tôi liếc anh một cái rõ dài.
Ăn xong, chúng tôi ngồi xem phim trong phòng khách.
Chẳng hiểu sao Phó Đình Châu lại dịch người sát vào sau lưng tôi.
Tay ôm chặt lấy tôi, đầu tựa lên vai tôi.
Hai chân anh còn tranh thủ đè lên chân tôi.
Trên màn ảnh lớn, ánh sáng bắt đầu chuyển sang mờ mờ, hai nhân vật chính cũng đang từ từ hôn nhau.
Tôi cảm động phát khóc.
Thế là Phó Đình Châu bá đạo xoay đầu tôi lại hôn luôn.
Nụ hôn của anh thuần thục và đầy cuốn hút.
Tôi nhanh chóng chìm trong đó.
“Muốn không?”
“Bảo bối.”
“Anh muốn em.”
Vạt váy bị đẩy lên đến đùi.
Phía dưới bụng tôi đột nhiên co rút từng đợt.
Thôi xong, đến tháng sớm rồi.
Chắc là do hai lon cocktail lạnh tối qua.
Tôi vội vàng giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm của Phó Đình Châu.
“Em… đến kỳ rồi.”
Phó Đình Châu sững người hai giây.
Sau đó nhanh chóng tiếp nhận thực tế.
“Em có thấy khó chịu không?”
“Không, em đi vệ sinh một chút.”
Váy bị dính bẩn rồi, tôi định tắm luôn.
“Chi Vũ, em ổn chứ?”
“Ổn, anh lấy giúp em khăn tắm nhé.”
“Ừ.”
Tôi bước ra khỏi phòng tắm.
Phó Đình Châu bế tôi lên giường.
Đặt túi chườm nóng lên bụng tôi qua lớp áo.
Đắp chăn cẩn thận cho tôi.
Anh đưa tôi một ly trà gừng đường nâu.
Uống được nửa ly, cơ thể dễ chịu hơn nhiều.
Anh nằm xuống bên cạnh tôi.
“Bảo bối, thấy đỡ hơn chưa?”
Tôi tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, ngủ một giấc thật ngon.