Chương 2 - Hợp Đồng Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

Tôi lấy điện thoại và đồ ăn vặt trong túi ra, chuẩn bị giết thời gian như mọi khi.

Tôi đang xem phim rất chăm chú thì bỗng cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào mình.

Tôi ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, mới phát hiện không biết từ lúc nào Phó Dã đã tỉnh lại và đang ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào tôi không rời mắt.

Tôi hơi ngại ngùng, khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Ờm… anh tỉnh rồi à?”

Trong ánh mắt anh ấy không hề có sự chán ghét như tôi từng nghĩ, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu, dùng vẻ tò mò nhìn tôi chăm chú, giọng khàn khàn:

“Cô… là ai?”

Mất trí nhớ thật rồi à? Tôi bước lại gần thêm chút nữa, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì.

Xem ra thật sự không nhớ gì hết. Nếu còn nhớ, chắc anh đã đẩy tôi ra lạnh lùng như trước rồi.

“Em là vợ anh.” Tuy trong lòng có phần không cam lòng, nhưng tôi vẫn cắn răng nói ra câu đó.

Dù sao thì ngày mai mẹ chồng cũng tới, giấu cũng chẳng giấu được.

Phó Dã ngạc nhiên rõ rệt, lẩm bẩm: “Tôi… kết hôn rồi sao?”

Tôi không buồn để ý nữa, xoay người đi gọi bác sĩ.

Sau một loạt kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ xác nhận Phó Dã đúng là đã mất trí nhớ, còn việc có khôi phục lại được hay không thì hiện tại chưa thể nói trước.

Bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn tôi và anh.

Anh lặng lẽ nhìn tôi, có vẻ đang muốn tìm hiểu thêm điều gì đó. Giọng anh dịu dàng bất ngờ: “Em tên gì? Mình kết hôn bao lâu rồi?”

Tôi chẳng muốn nhìn mặt anh, cúi đầu nhìn vào điện thoại, lí nhí trả lời:

“Tô Niệm, ba năm.”

Nghe thấy cái tên đó, dường như anh nhớ ra điều gì, bỗng vươn tay xoa mạnh hai bên thái dương, nhíu mày, trông như đang rất đau, miệng lẩm bẩm: “Cái tên này… quen quá…”

Tôi thấy thế cũng không nói gì thêm. Giờ phút này, tôi chẳng còn chút hứng thú nào để dây dưa với Phó Dã nữa rồi.

Tôi lấy cớ ra ngoài mua đồ ăn để né tránh, nhưng ngay lúc tôi bước ra tới cửa, lại nghe anh cất giọng đầy hy vọng hỏi: “Tô Niệm… mình có con không?”

Cả người tôi cứng đờ.

Đúng là mất trí nhớ tốt thật, quên sạch mọi nỗi đau. Nếu được, tôi thà người quên là mình.

Con… là nỗi đau cả đời của tôi.

Không còn ngoan ngoãn như trước, tôi lạnh mặt, giọng cũng lạnh lùng:

“Đã từng có… tiếc là không còn nữa.”

Nói xong, tôi đóng mạnh cửa lại, mặc kệ tiếng gọi với theo từ phía sau, tôi bước thật nhanh ra hành lang.

3

Nước mắt không kìm được nữa, cứ thế lặng lẽ tuôn rơi.

Đứa trẻ ấy… là điều tôi mong mỏi suốt hơn hai năm trời.

Hôm con ra đi, trời mưa rất to. Hôm đó Phó Dã cuối cùng cũng chịu về nhà, vừa ngồi xuống chưa nói được câu nào thì nhận được điện thoại của Dao Hạ. Cô ta khóc như mưa trong điện thoại, giọng run rẩy:

“Anh Dã, anh có thể qua nhà em một lát không? Ngoài trời đang mưa to, sấm chớp đùng đoàng, em sợ lắm…”

Phó Dã nhíu mày một chút, nhưng rồi lại dịu dàng an ủi:

“Hạ Hạ, đừng sợ. Anh đến ngay. Chờ anh ở nhà nhé.”

Nói xong, anh ấy thậm chí không thèm liếc tôi một cái, cầm ô rồi vội vã chạy đi.

Trên tay tôi lúc đó vẫn còn cầm kết quả siêu âm hôm nay — là đứa con của chúng tôi.

Anh ấy đi rồi, không biết bao giờ mới về. Tôi nắm chặt tay anh, cầu xin, chỉ mong anh có thể liếc nhìn con một cái.

Thế mà anh lại nhìn tôi đầy lạnh lùng, mặt mày khó chịu:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đáng xem? Chẳng qua chỉ là một đống tế bào. Dao Hạ từ nhỏ đã sợ sấm sét, giờ đang ở nhà một mình, cô buông tay ra đi.”

Những lời đó như từng nhát dao cứa vào tim tôi, đau đến mức không thốt nên lời.

Nhưng tôi vẫn không chịu buông tay, vì tôi biết — nếu buông ra, anh sẽ không quay về nữa.

Vì con, tôi sẵn sàng vứt bỏ cả lòng tự trọng và kiêu hãnh, giống như một kẻ ăn xin nhỏ bé, nghẹn ngào cầu xin:

“Anh Dã, đó là con của anh… anh chỉ cần nhìn nó một cái, nói với nó một câu thôi… có được không?”

Phó Dã hoàn toàn mất kiên nhẫn, mạnh mẽ hất tay tôi ra.

Lực quá mạnh khiến tôi loạng choạng, cuối cùng ngã phịch xuống sàn lạnh ngắt.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông máu lạnh vô tình trước mắt, lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Ánh mắt anh lạnh lùng và khinh miệt, như thể tôi là một món phiền phức khiến người ta buồn nôn.

“Cô bị điên à? Không biết cô giở trò gì với ba mẹ tôi để ép tôi cưới cô, thôi thì cũng được. Nhưng cô quên hợp đồng giữa chúng ta rồi à? Để tôi nhắc lại lần nữa — giữa chúng ta, chỉ là quan hệ tiền bạc.”

Giọng nói của Phó Dã không hề có một chút cảm xúc nào, lạnh như băng.

Tôi ngồi bệt dưới đất, bụng càng lúc càng đau. Tôi hoảng hốt, giọng run run, hét lên với anh:

“Anh Dã, đưa em đến bệnh viện… bụng em đau quá… cứu con của chúng ta… em xin anh, xin anh hãy cứu lấy con…”

Nhưng Phó Dã chỉ nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt, khóe môi nhếch lên cười lạnh:

“Tô Niệm, không ngờ cô cũng biết giở mấy trò này, thôi bớt diễn đi, tôi không có thời gian xem kịch đâu.”

Nói rồi, mặc kệ tôi đau đến mức không thể nhúc nhích, mặt mày tái nhợt, anh vẫn quay người bỏ đi vào cơn mưa không một lần ngoảnh lại.

Tôi cố nén cơn đau như xé, gọi xe cấp cứu. Nhưng khi đến bệnh viện, bác sĩ bảo tôi đến quá muộn — thai nhi đã ngừng phát triển, cần phải làm thủ thuật hút thai càng sớm càng tốt.