Chương 2 - Hợp Đồng Hôn Nhân Bí Mật

3

Lịch trình đêm đầu tiên là tiệc BBQ bên bờ biển, để các cặp đôi có thể trò chuyện, làm quen với nhau.

Chủ đề đầu tiên được nêu ra là: “Chuyện xưa của mỗi người”.

Thiệu Nguyệt kể rất nhiều chuyện thời cô ấy chưa nổi tiếng:

Tết không được về quê, tiệc cuối năm bị cho ngồi bàn lạnh, lúc túng thiếu nhất trong tài khoản chỉ còn đúng một triệu tệ…

May mà có Tưởng Vi luôn ở bên, vượt qua khó khăn cùng nhau.

Bình luận cũng rất “hợp tình hợp cảnh”, nửa thì thương xót, nửa thì khen là chuyện tình cổ tích.

Máy quay lia đến tôi, tôi nghiêm túc hỏi:

“Một triệu là ít lắm sao?”

Gương mặt Thiệu Nguyệt khựng lại.

Bình luận cũng ngừng lăn vài giây, rồi mới nổ ra:

“Má ơi, tôi sống ba đời chắc cũng chưa thấy nổi một triệu!”

“Nếu Lương Du Du không nói, tôi cũng chẳng nhận ra mình đang thương hại cái gì nữa…”

Thấy không khí bắt đầu ngượng ngập, Lục Vận Xuyên nhẹ nhàng đỡ lời:

“Tôi với Du Du từng ra chợ đêm dựng sạp bán hàng.”

Ngồi đối diện là Dụ Ninh trợn tròn mắt:

“Thật á?!”

“Thật.”

Anh cầm một cành cây dài khều nhẹ đống lửa, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, bỗng trở nên dịu dàng.

“Lúc đó mới tốt nghiệp, cần tiền đủ thứ mà lương thì không đủ.

Buổi tối tụi tôi ra chợ đêm dựng hai sạp — một bán áo thun vẽ tay, một bán lẩu xiên que.”

“Có lần bị đội quản lý đô thị đuổi, Du Du vừa đẩy xe vừa chạy, nước lèo đổ ra làm bỏng cả hai bàn tay cô ấy.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi lấy lon bia che mặt, bật cười “hà” một tiếng:

“Thật ra cũng không sao, lúc không có khách, tôi tranh thủ ăn vụng bao nhiêu là củ cải với túi hoành thánh.”

Bình luận bắt đầu nghi ngờ:

“Nhìn Lương Du Du yểu điệu vậy, không giống kiểu chịu khổ tí nào luôn á.”

“Có vẻ giống đang diễn theo kịch bản… Sao tôi thấy Lục Vận Xuyên đang cố dựng hình tượng cho cô ta nhỉ?”

Nhưng sau hai tiếng trò chuyện, đúng là mọi người trở nên thân thiết hơn thật.

Hôm sau, khi bắt đầu ghi hình, ai cũng có tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Lục Vận Xuyên nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng, rồi lên gọi tôi dậy.

Lúc tôi đi xuống lầu, ngang qua cái cân, không nhịn được bước lên thử.

Và rồi… tôi tăng hẳn bốn ký!

Cảm giác như sét đánh ngang tai, tôi lập tức lục lại trong đầu xem ba ngày nay mình đã ăn những gì, nghi ngờ cây kem hồi sáng hôm qua là thủ phạm chính.

Lục Vận Xuyên lại lên tiếng gọi:

“Mì với trứng ốp la sắp nguội rồi đấy.”

“Tôi không ăn nữa.”

Tôi đáp, lòng đầy lo lắng.

Thiệu Nguyệt khuyên nhủ:

“Ăn một chút đi mà, Du Du. Vận Xuyên dậy sớm nấu cho cậu đấy. Hơn nữa cậu đâu phải diễn viên, cần gì nhạy cảm chuyện cân nặng dữ vậy?”

Tôi liếc nhìn dĩa của cô ta — chỉ có mấy cọng rau sống:

“Cậu không nhạy cảm, thế sao chỉ ăn mỗi rau sống?”

Bình luận nổ tung vì khen:

“Aaaaa chị Thiệu đúng kiểu vừa xinh vừa tốt bụng, còn phản đối tiêu chuẩn ngoại hình nữa, đúng là hình mẫu phụ nữ hiện đại!”

“Thiệu Nguyệt nói chuyện dễ nghe như vậy mà thái độ của cô ta (Lương Du Du) là gì chứ?”

“Biết ngay mà, không gây chuyện thì đâu phải Lương Du Du!”

Lục Vận Xuyên đưa tôi một ly sữa:

“Ăn đi, em không mập đâu, là cái cân có vấn đề.”

Tôi nửa tin nửa ngờ:

“Thật hả?”

“Thật. Anh cũng cân hồi sáng rồi, còn nặng hơn ở nhà tận sáu ký.”

Lục Vận Xuyên xưa giờ chưa từng nói dối.

Nghe vậy tôi âm thầm tính lại, phát hiện thật ra mình… còn nhẹ đi hai ký!

Lập tức vui như mở hội, cắm đầu cắm cổ ăn sạch phần ăn.

Không những ăn sạch phần của mình, tôi còn trộm nửa quả trứng ốp la trong chén của Lục Vận Xuyên.

Anh cười, gắp nốt nửa còn lại đưa qua:

“Ăn nhiều chút, em đói đến gầy hết rồi. Hôm nay còn nhiều hoạt động lắm.”

Bình luận lại rần rần:

“Không phải chứ… Camera ghi hình từ sáng đến giờ, ai thấy Lục Vận Xuyên cân đâu?”

“Vì dỗ vợ mà chuyện gì cũng bịa ra được.”

“Cái cân: Có ai chịu nghe tôi nói không?!”

4

Ăn sáng xong, mọi người thay đồ, chuẩn bị đi chơi công viên giải trí.

Chương trình đưa ra nhiệm vụ nhẹ nhàng:

Các trò chơi càng “kích thích” thì điểm càng cao.

Cặp đôi có tổng điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng bí mật.

Tôi vừa nghe tiếng thét chói tai từ trò “tàu rơi tự do” vang lên, chân đã bắt đầu nhũn ra.

Quay đầu lại thì thấy Dụ Ninh mặt mày rạng rỡ:

“Du Du, tụi mình chơi chung đi!”

“Không…”

Lục Vận Xuyên nắm lấy tay tôi, rồi quay sang hỏi đạo diễn:

“Bắt buộc phải hai người chơi cùng một lượt à?”

“Đúng vậy.”

Anh thở dài, quay sang tôi:

“Xin lỗi nhé, ban đầu anh còn nghĩ anh chơi hai lần một mình cũng được.”

Bình luận lập tức lại xì xào mỉa mai:

“Trời ơi, chỉ là trò tàu rơi thôi mà, có phải rơi thiệt đâu, làm gì sợ dữ vậy?”

Nhưng lần này, hiếm hoi có người phản biện:

“Thật ra có người sợ mấy trò này cũng bình thường thôi, không có gì đáng chê cả.”

Dụ Ninh đã kéo chồng cô ấy chạy thẳng đến tàu rơi.

Thiệu Nguyệt và Tưởng Vi thì xếp hàng chơi nhà ma.

Tôi níu tay Lục Vận Xuyên, lưỡng lự mãi mới chọn được một trò… hoa nở lên xuống.

Na ná như bản mini của tàu rơi, nhưng chiều cao rất thấp, tốc độ rơi cũng cực kỳ chậm.

Trên bảng ghi rõ: “Phù hợp cho trẻ từ 6–14 tuổi.”

Bình luận trôi qua một loạt:

“Hahahahahahaha…”

Báo cáo