Chương 10 - Hợp Đồng Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Thế này chẳng phải còn sướng hơn mấy cái tiệc xã giao kiếm tiền hoa hồng nhiều lần à?

Nhưng giờ tôi lại càng mong chờ hơn…

Lý Diêu làm ra chuyện ngu ngốc đến mức bắt khách hàng trả tiền bồi thường, không biết sáng mai Lâm Tố Nhung sẽ xử lý cái quan hệ này ra sao?

Chuyện hay, nhất định phải xem!

Sáng hôm sau, họp công ty.

“Lý Diêu, rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Chỉ sau một đêm mà có tới bảy, tám công ty đề nghị chấm dứt hợp tác là sao?”

Lâm Tố Nhung vừa sáng sớm đã nổi giận đùng đùng.

“Có vài công ty còn chấp nhận trả phí phạt cực cao, chỉ để hủy hợp đồng với chúng ta?”

“Anh là tổng giám đốc, anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”

Lâm Tố Nhung dám dùng giọng điệu như vậy để nói với một “người nhà lãnh đạo”, chứng tỏ bà ta cũng tức điên rồi.

Tôi thì chỉ ngồi ở góc phòng họp, thong thả xem kịch.

Dù sao thì, còn gì nhẹ nhàng hơn việc ăn dưa hóng chuyện?

Lý Diêu phẩy tay, tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình.

“Tôi mới vào công ty được mấy ngày? Biết gì mà giải thích?”

“Hơn nữa, những công ty đòi hủy hợp đồng kia, chẳng phải đều là khách của Ngô Tiểu Hải sao?”

“Sao không hỏi cậu ta xem tình hình thế nào?”

Lý Diêu vừa cầm danh sách hủy hợp đồng, vừa nói bằng giọng cực kỳ dửng dưng.

“Đột nhiên huỷ hết, biết đâu có người trong công ty muốn phản lại cũng nên?”

Vừa nói, hắn còn không quên tạt thêm gáo nước bẩn lên đầu tôi.

Sắc mặt Lâm Tố Nhung dịu lại đôi chút.

“Có lẽ tôi hơi kích động rồi.”

“Tôi chỉ nghe nói Tập đoàn Joseph tuyên bố sẽ không bao giờ hợp tác với công ty chúng ta nữa. Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lần này, giọng bà ta rất nhẹ nhàng.

“Chỉ là phải bồi thường cái bàn của khách sạn thôi. Tôi nói với Mogosev là chia đôi mỗi người một nửa.”

“Kết quả là ông ta chặn tôi luôn, chuyển khoản không gửi được.”

Lý Diêu bày ra vẻ mặt vô tội, còn lấy luôn ảnh chụp màn hình giao dịch ra làm bằng chứng.

“Chị xem này, trên WeChat là dấu chấm than, bị chặn rồi thì tôi cũng bó tay thôi.”

Nghe đến đây, sắc mặt của Lâm Tố Nhung lập tức tối sầm.

“Cậu bắt khách hàng cùng bồi thường với cậu?”

Bà ta chắc chắn đã nghe phong phanh chuyện gì đó từ hôm qua chỉ là chưa xác minh được.

“Thì chúng tôi cùng ngồi ăn, làm hỏng bàn, tất nhiên là cùng đền chứ sao?”

Lý Diêu nói tỉnh bơ, như thể đó là điều hiển nhiên.

Lâm Tố Nhung nhíu mày:

“Dù trước đây không ký hợp đồng dài hạn với Tập đoàn Joseph, nhưng mỗi năm vẫn có vài trăm triệu từ những hợp đồng nhỏ.”

“Nếu họ tuyên bố không hợp tác nữa, công ty mỗi năm ít nhất mất hai triệu.”

“Còn bảy, tám công ty kia nếu thật sự đều hủy hợp đồng, thiệt hại mỗi năm phải trên ba trăm triệu.”

“Đó là 20% doanh thu cả năm của công ty.”

“Là thiệt hại nghiêm trọng đấy!”

Lâm Tố Nhung ôm đầu, thở dài. Với một vụ lùm xùm nghiêm trọng thế này, ai mà không đau đầu cho được?

Cả phòng họp im lặng như tờ, chẳng ai dám lên tiếng.

Ngay cả Lý Diêu – người gây ra mọi chuyện – cũng không dám nói thêm câu nào.

Thế nhưng ánh mắt của mọi người dần dần đổ dồn về phía tôi.

Lâm Tố Nhung nhìn tôi chằm chằm.

“Ngô Tiểu Hải, nếu tôi nhớ không lầm, cậu có vẻ khá thân với Tập đoàn Joseph đúng không?”

Tôi vẫn thản nhiên nghịch điện thoại, giả vờ không nghe thấy.

“Ngô Tiểu Hải!”

“Hả?”

Lâm Tố Nhung nhíu mày:

“Cậu chẳng phải có quan hệ tốt với Tập đoàn Joseph sao?”

“À… không thân lắm.”

Tôi đáp lạnh nhạt.

“Sao có thể? Tôi nghe nói cậu thân với Mogosev lắm mà?”

Nghe tới đây, tôi quay đầu lại:

“Rồi sao? Chị muốn tôi làm gì?”

“Chi bằng… cậu xử lý giúp công ty chuyện với Tập đoàn Joseph đi?”

Lời nói vừa dứt, cả phòng họp lập tức rơi vào im lặng.

Không ai ngờ, Lâm Tố Nhung lại dám nói ra câu đó thật.

Khuôn mặt tôi từ ngạc nhiên chuyển sang bất lực, rồi khẽ nhếch mép cười lạnh.

“Giám đốc Lâm chị không đùa đấy chứ?”

“Tôi không đùa.” — Lâm Tố Nhung làm vẻ ngạc nhiên — “Chỉ có cậu đủ năng lực giải quyết, chẳng lẽ không nên để cậu đi?”

Tôi đập tay xuống bàn, giận dữ.

“Tôi có năng lực giải quyết thì phải để tôi đi à?”

“Vậy ai là người giỏi đến mức tối qua khiến Mogosev phải móc ra hơn một triệu?”

“Làm ơn nhìn lại đi!”

Thế nhưng tôi chưa nói xong, sắc mặt của Lâm Tố Nhung cũng đã hiện rõ vẻ tức giận.

“Bây giờ là thời khắc sống còn của công ty, mọi người phải đoàn kết lại.”

Lâm Tố Nhung cũng đứng dậy, nghiêm giọng nói:

“Sao cậu lại có thể vô trách nhiệm như vậy, không có chút tinh thần đồng đội nào cả?”

Tôi lại cười.

“Tất cả đều là người lớn rồi, chắc ai cũng hiểu rõ nguyên tắc: Ai làm sai thì người đó chịu trách nhiệm, đúng không?”

“Huống chi, chuyện sống còn gì đó mà chị nói, liên quan gì đến tôi?”

“Tìm tổng giám đốc yêu quý của các người mà giải quyết đi.”

Nói rồi tôi liếc nhìn Lý Diêu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)