Chương 4 - Hộp Bánh Trung Thu Biến Mất
4
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi chị Trương ngồi bàn bên.
Chị Trương bình thường vốn mê hóng hớt, giờ lại càng thì thào hạ giọng, vẻ mặt đầy phấn khích như xem kịch: “Nghe nói dưới lầu có người căng băng rôn, hình như nói có kẻ giết người gì đó?”
Tôi tò mò hóng chuyện, bước tới bên cửa sổ.
Quả nhiên, dưới công ty có một nhóm người đang tụ tập.
Chính giữa là một tấm băng rôn trắng chói mắt do hai người căng ra, trên đó viết dòng chữ đỏ rực rợn người–
“Kế toán công ty vô lương tâm Chu Hi Nhiễm ép chết con tôi chưa ra đời! Hung thủ giết người! Trả lại công bằng cho tôi!”
?
Chẳng phải là tôi đó sao?
Tôi nhíu chặt lông mày, thì chuông điện thoại nội bộ réo liên tục–là cô lễ tân gọi đến:
“Chị Tiểu Nhiễm, chị mau xuống ngay đi! Ở sảnh dưới có người làm loạn, chỉ đích danh tìm chị, cảm xúc rất kích động, bảo vệ gần như không cản nổi nữa rồi!”
“Biết rồi.” Tôi cúp máy, hít sâu một hơi, ngược lại trở nên rất bình tĩnh.
Thang máy vừa mở, tiếng ồn ào dưới đại sảnh đã ùa vào.
Bạn trai Giang Tử Mạn – Tấn Nhất Kỳ – đầu tóc rối bù, mắt đỏ rực, như một con thú bị chọc giận, đang gào thét vào mấy bảo vệ đang cố chặn anh ta lại.
Vừa thấy tôi bước ra từ thang máy, anh ta như tìm được chỗ trút giận, vùng khỏi bảo vệ rồi lao thẳng về phía tôi, chỉ tay vào mặt tôi gào lên, nước bọt bắn tung tóe:
“Chính là cô! Cô đúng là đàn bà độc ác! Chính cô khiến Mạn Mạn sảy thai! Chính cô đã giết chết con tôi! Cô phải bồi thường con tôi! Đồ sát nhân!”
Tiếng hét của anh ta vang vọng cả đại sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi để mặc anh ta gào thét, đợi anh ta nói xong mới bình tĩnh nhìn thẳng:
“Đã mấy ngày nay tôi không liên lạc với Giang Tử Mạn rồi. Anh nói là tôi ép cô ta sảy thai, vậy chứng cứ đâu? Tôi còn có thể nói là giống nòi của anh có vấn đề, phôi thai kém chất lượng đấy.”
“Cô… cô nói láo!”
Có lẽ anh ta không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, khựng lại một chút, sau đó càng kích động hơn, múa may tay chân:
“Mạn Mạn nằm trên giường bệnh chính là chứng cứ! Bác sĩ nói là vì kích động mới sảy thai! Tất cả là vì cô làm cô ấy mất mặt trước cả công ty! Là vì cô bắt cô ấy trả bánh trung thu! Không phải chỉ là một hộp bánh rách chó cũng chẳng ăn sao? Cô lại vì nó mà hại chết con trai tôi!”
“Ồ, chỉ là một hộp bánh rách chó cũng chẳng thèm ăn, thế mà cô ta lại đem về cho nhà các người ăn sao?”
Tôi ngắt lời anh ta, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Giấy xác nhận của bệnh viện, hoặc hồ sơ phẫu thuật sảy thai, có không? Trên đó có ghi nguyên nhân sảy thai là do tôi không? Hoặc, có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào chứng minh tôi ép cô ta không?”
Tấn Nhất Kỳ bị chuỗi câu hỏi lạnh lùng của tôi làm nghẹn lời, mặt đỏ bừng lên, nhưng vẫn cố chấp:
“Mạn Mạn bây giờ yếu như vậy, tôi còn đâu tâm trí mà lo mấy cái đó! Dù sao cũng là cô hại!”
“Ồ?” Tôi nhẹ nhàng nhướng mày, “Tức là không có đúng không? Không có chứng cứ, anh đến đây làm loạn, căng băng rôn bôi nhọ danh dự tôi, còn nói tôi là hung thủ giết người?”
Tôi tiến lên một bước, nhìn thẳng vào anh ta:
“Vu khống cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy. Nếu muốn làm ầm, vậy hãy đưa ra giấy chứng nhận sảy thai, trắng đen rõ ràng. Nếu thật sự có liên quan đến tôi, tôi tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm.
Còn nếu không có…”
Tôi ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh những ánh mắt đang hóng chuyện, giọng lạnh đi vài phần:
“Vậy thì hẹn gặp nhau trên tòa.”
Tấn Nhất Kỳ bị khí thế của tôi dọa cho cứng họng, há miệng nhưng không nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, anh ta nghiến răng nói:
“Báo cáo sảy thai đúng không? Ai nói là không có!”
Tấn Nhất Kỳ lục tìm hình ảnh trong điện thoại, rồi giơ ra trước mặt tôi:
“Nhìn cho kỹ vào!”
Giọng anh ta không lớn, nhưng đầy thách thức.
Tôi nhíu mày, nhìn vào hình ảnh trên điện thoại.
Dấu hiệu bệnh viện đúng là Bệnh viện Phụ sản thành phố.
Dưới đó là bệnh án của Giang Tử Mạn.
Anh ta cố ý phóng to mấy chữ “xem xét phôi thai ngừng phát triển”.
Tôi tinh mắt, lập tức nhìn thấy phần ghi chép “lý do nhập viện” của Giang Tử Mạn.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ mỉm cười.
Ánh mắt tôi khiến anh ta chột dạ, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ cứng cỏi: