Chương 3 - Hồng Nhan Trong Mắt Kẻ Đế Vương
Hắn lưu luyến ôm lấy ta, khẽ hôn lên vết sẹo trên đầu ngón tay ta.
“Chờ ta trở về, ta sẽ chữa khỏi đôi mắt cho nàng, sau đó chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ.”
Toàn thân ta hơi run lên, đợi đến khi định thần lại, hơi ấm trước mặt đã hoàn toàn biến mất.
Cơn gió lạnh lùa qua cửa, lá vàng rụng lả tả.
Tiếng của Bùi Ly vang lên trong ký ức, tràn đầy phấn khích và sức sống:
“Ngụy tham tướng hứa với ta rồi, nếu lần này làm tốt, ta cũng sẽ được nhận một phần thưởng.”
“A Đường, vậy là ta có thể gom đủ sính lễ rồi! Đợi ta về, chúng ta thành thân nhé!”
Hắn vung roi giục ngựa, áo bào bay phấp phới, tuấn mã phi như gió, bên hông đeo ngọc bội tỳ hưu lấp lánh ánh xanh lạnh lẽo.
Tựa như ánh trăng soi xuống bãi tha ma năm đó.
Cũng giống như đêm nay.
Hôm nay là ngày Sóc, hẳn là mặt trăng trên bầu trời cũng giống ta, đã chẳng còn tròn vẹn.
Dựa vào những lần trước, đêm nay Ngụy Thứ vào cung, sẽ không quay về phủ.
Ta sớm sai người thổi tắt đèn, đốt lên trầm hương an thần.
Khép mắt lại, trước mắt như tràn ngập ánh sáng, mặt trời đang treo lơ lửng ở đầu bờ sông.
Một Bùi Ly tám tuổi vươn tay ra, nhận lấy hũ tro cốt trong tay ta…
11
Khi A nương bệnh nặng sắp qua đời, bà đã bán ta cho lang trung của hiệu thuốc bên cạnh, đổi lấy mười lượng bạc.
Lại bán luôn căn nhà hoang tàn trống trơn, gom góp được tổng cộng ba mươi lượng.
Bà dùng số bạc này, chuộc lại một miếng ngọc bội.
Sau đó, thi thể chỉ được quấn trong một tấm chiếu rách, đơn độc đi vào hoàng tuyền.
Người đời kiêng kị hỏa táng.
Nhưng A nương không có nhà, lại mất vì dịch bệnh.
Người trong xóm bảo rằng, nếu chôn ở bãi đất hoang, sợ rằng đến cả chó hoang cũng bị lây bệnh, chi bằng nghiền thành tro rắc đi cho xong.
Hôm đó, tuyết lớn trời lạnh.
Chiếc hũ sành trong lòng vẫn còn chút hơi ấm, giống như bàn tay A nương từng đặt trên lưng ta.
Miếng ngọc bội trong tay cũng ấm nóng, mềm mịn trơn nhẵn, sắc ngọc tinh khiết như được rửa sạch qua nước suối, ai thấy cũng khen là bảo vật hiếm có.
Trên ngọc khắc hình một con giao long uốn lượn, uy phong lẫm liệt, có thể trừ tà hộ thân, mang ý nghĩa bình an cát tường.
Nếu rơi vào tay các quan lớn quyền quý, tất sẽ có kẻ tranh nhau ra giá trăm lượng để mua.
Nhưng A nương nghèo, nên miếng ngọc bà bán ra cũng hóa thành vật rẻ tiền, hiệu cầm đồ nói rằng chỉ đáng giá mười thỏi bạc.
Năm đó, A nương không chút do dự, lấy ngọc bội đổi mười lượng bạc, từ tay Diêm Vương cướp lại mạng sống của ta.
Lần này, bà vẫn không chút do dự, bán đi tất cả những gì mình có, để đổi lại một tâm nguyện duy nhất của đời bà.
“Nếu không phải mẫu thân ngươi ngày ngày lê thân bệnh tật đến hiệu cầm đồ khóc lóc van xin, thì miếng ngọc tốt như thế này, làm sao có thể chuộc về chỉ với ba mươi lượng?”
Thúc thúc của Bùi Ly bẻ từng ngón tay đã cứng đờ không còn cảm giác của ta, gỡ miếng ngọc bội ra, treo trước ngực ta.
Bùi Ly xoa xoa tay, đón lấy hũ tro cốt trong lòng ta.
“Chủ hiệu cầm đồ ấy đúng là người tốt.”
“Người tốt cái gì?”
Thúc thúc trừng mắt, một tay nhấc bổng ta lên, một tay đấm Bùi Ly một cú:
“Dịch bệnh là trò đùa sao? Hắn ta chẳng qua là sợ chết!”
“Cha! Đau quá!”
Thúc thúc đỡ chắc ta trên tay, lại rảnh một tay kéo Bùi Ly lại:
“Biết đau là tốt, đau thì mới khôn ra được!”
Thúc thúc vốn là người tùy tiện không màng quy tắc, nhưng lại thích khoác lên mình một bộ trường bào trắng muốt, ống tay áo phiêu dật, thoang thoảng hương thuốc.
Ông dắt ta và Bùi Ly đi qua khe suối trong ngày đông giá rét, bóng dáng phản chiếu dưới băng tuyết, tựa như ánh sáng mãnh liệt cháy rực.
Trên đường về, thật ra cũng không lạnh như ta tưởng tượng.
Thúc thúc đứng trước căn nhà cũ của ta và A nương, trước ánh mắt sững sờ của ta và Bùi Ly, lấy chìa khóa mở cổng viện.
“Vào đi, thiếu gì thì bảo Bùi Ly sang nhà bên lấy.”
Bùi Ly nhìn phụ thân, trong mắt lấp lánh ánh sao.
“Cha, cha đúng là người tốt!”
“Người tốt cái gì?”
Thúc thúc hừ lạnh hai tiếng, phất tay áo bỏ đi:
“Dịch bệnh là trò đùa sao? Ai mà chẳng sợ chết! Nếu ta không mua căn nhà này, thì nó có treo biển rao bán mấy đời cũng chẳng ai mua đâu!”
12
Thúc thúc của Bùi Ly thường nói, làm hàng xóm với mẫu tử ta, đúng là số ông xui xẻo.
Đầu tiên, ông nhận lấy mười lượng bạc của A nương, tiêu tốn danh dược quý báu để kéo ta từ Quỷ Môn Quan trở về.
Sau đó, lại đưa A nương ba mươi lượng bạc, tán hết tài sản giúp ta giữ lại nơi nương thân.
Ta chắt bóp từng đồng, sử dụng khung thêu A nương để lại để làm thợ thêu, mất năm năm mới tích góp đủ ba mươi lượng bạc.
Nhưng thúc thúc không nhận.
Người nằm trên giường hơi thở mong manh, nhưng vẫn có thể nở một nụ cười đầy thờ ơ.
“Mùi đồng tiền này… mau cầm ra xa một chút, kẻo xông đến ta đấy.”
“Thúc thúc.”
Ta mở miệng, chưa kịp nói thì nước mắt đã tuôn rơi.
“Ta muốn dùng số bạc này để tìm danh y chữa bệnh cho thúc, ta…”
“Thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, đại hạn đã đến, thần tiên cũng không cứu được.”
Ông vừa ho vừa thở dốc:
“Tiểu Đường, nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, thì hãy ở bên cạnh Bùi Ly cho tốt.”
“Ba mươi lượng bạc đó, cứ coi như là sính lễ.”
Thúc thúc run rẩy lấy ra từ trong ngực một tờ giấy đất vàng ố, nhét vào tay ta.
“Căn nhà mà cha ngươi để lại, chính là của hồi môn của ngươi.”
Sống trên đời mười ba năm, đến tận ngày thúc thúc ra đi, ta mới biết mình còn có một người cha đang sống.
Thúc thúc nói, căn nhà này là chút bù đắp mà cha ta để lại cho mẫu tử ta.
Nhưng A nương của ta là nữ nhân đầu tiên của hắn, lại không phải là chính thất.
Thê tử của hắn, chính là đích nữ của phủ Định Quốc Công – tiểu thư Thẩm thị.
Cha ta – Cố Trường Canh, thi cử mãi không đỗ đạt, nhưng nhờ tướng mạo mà trở thành con rể vào ở rể trong phủ Định Quốc Công, từ đó một đường quan vận hanh thông.
A nương bế theo ta, lúc đó vẫn còn là hài nhi trong tã lót, từ quê lên kinh thành tìm hắn.
Người chưa thấy mặt, chỉ nhận được một miếng ngọc bội và một tờ giấy đất.
Rốt cuộc, A nương để lại cho ta, cũng chỉ có một miếng ngọc bội và một tờ giấy đất này.
13
Sau khi cùng Bùi Ly lo liệu hậu sự cho thúc thúc, ta đưa miếng ngọc bội ấy cho hắn.
“Tín vật định tình sao?”
Bàn tay đang lật giở sách thuốc của Bùi Ly thoáng dừng lại, trong đôi mắt vốn mang ý cười, ánh lên ánh trăng dịu dàng như nước.
Mặt ta nóng ran, giống như ánh nến lay động trên bàn:
“Bao giờ chàng cưới ta qua cửa?”
Hắn cẩn thận, tỉ mỉ đeo miếng ngọc bội vào dây thắt lưng bên hông, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đã thay đổi.
Hắn nhìn ta thật sâu, chậm rãi hứa hẹn:
“Ba năm sau, mãn tang, ta sẽ dành dụm đủ một trăm lượng bạc, chúng ta thành thân.”
Ba năm sau, hắn hết tang, nhưng lại không cưới ta như lời hẹn, mà là nhập ngũ.
Mà miếng ngọc bội ta tặng hắn, đã biến mất vào một đêm hè bình thường năm hắn mười bốn tuổi.
Đêm đó, hắn lên núi hái thuốc trở về muộn, đi ngang qua chợ náo nhiệt, trông thấy một chiếc hộp đựng kim chỉ tinh xảo, muốn mua tặng ta.
Nhưng đã có một đôi mẫu tử nhìn trúng trước.
Người đến trước có quyền mua trước, hắn đành bỏ qua.
Người phụ nhân quý phái còn trẻ kia nhận lấy hộp chỉ, nhưng khi liếc qua ngọc bội bên hông hắn, lập tức dừng tay, ngăn con gái nhận đồ.
“Công tử định mua chiếc hộp này để tặng ai vậy?”
“Ta để dành, tặng cho vị hôn thê tương lai.”
“Vị hôn thê của công tử quả thật có phúc, không biết nhà hai người ở đâu?”
Bùi Ly cảnh giác liếc bà ta một cái:
“Không tiện nói.”
Người phụ nhân nọ vẫn vô tình hay cố ý liếc nhìn miếng ngọc bội kia.
“Công tử đừng hiểu lầm, ta hỏi địa chỉ là để tặng luôn cả hộp chỉ này làm lễ vật. Nếu có thể giúp hai người viên mãn, cũng coi như ta hành thiện tích đức.”
“Đa tạ phu nhân có lòng.”
Hắn xoay người, thu ngọc bội vào trong áo:
“Nhưng ta chưa có vị hôn thê.”
Đêm đó, Bùi Ly không trở về.
Cùng biến mất với hắn, còn có con bò mà năm đó ta và hắn cùng cứu được khi mẫu thân qua đời.
Sáng sớm hôm sau, thím Xuân sống ở đầu hẻm tìm đến.
Bà nói rằng trong căn nhà hoang bên cạnh nhà bà, đêm qua có tiếng rên rỉ thê lương truyền ra, muốn nhờ Bùi Ly qua xem thử, có thể cứu được một mạng người.
Nhưng khi ta đến nơi, vẫn không thấy bóng dáng Bùi Ly đâu.
Do dự chốc lát, ta liền quay về tiệm thuốc để lấy hòm thuốc.
Nhưng khi đến nơi, ta mới phát hiện toàn bộ hiệu thuốc đã bị lục soát tan hoang.
Dược liệu rơi vãi khắp nền đất, bị giẫm đạp đến rối loạn.
Từng ngăn tủ thuốc mở toang, trong không gian chỉ còn sót lại mùi thuốc đông y nồng nặc.
Ta vội vã chạy đến căn nhà hoang bên cạnh nhà thím Xuân.
Bùi Ly đã bị đánh đến mức không còn ra hình người.
Ta vừa đến gần, đôi mắt hắn – đỏ như máu, tựa một hố sâu thăm thẳm – bỗng mở bừng ra.
Hắn khẽ mở miệng, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ vạt áo.
“A Đường… Kinh thành… chúng ta không thể ở lại nữa…”
14
Chúng ta không thể rời đi.
Hôm sau, Cố Trường Canh tìm tới cửa.
Đôi mẫu tử mà Bùi Ly gặp đêm qua, chính là thê tử và con gái của hắn.
Lưỡi đao kề sát cổ ta, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên gương mặt của người được gọi là phụ thân ruột thịt.
“Nếu ngươi an phận thủ thường, ta có thể chừa cho ngươi một chỗ dung thân.”
“Ta và A nương đã an phận cả đời, là các ngươi ép buộc bọn ta!”
“A Đường!”
Bùi Ly gào lên.