Chương 2 - Hôn Ước Với Kẻ Thù Của Phụ Thân
“Vương gia đâu?”
“Vương gia đã nhập triều, dặn Vương phi đợi người trở về cùng dùng điểm tâm.”
Tiểu nha hoàn theo ta hồi môn tên là Xuân Nhi vừa chỉnh y vừa đáp. Người ngoài ta không yên tâm dùng, tuy phủ phụ thân không có thiếp thất, nhưng mẫu thân vẫn dạy ta không ít việc trong nội viện để phòng bất trắc.
Chỉ là… không có cha mẹ chồng, thật quá sung sướng!
Tân nương nhà người ta đều phải dâng trà cho cha mẹ chồng, ta thì không cần. Bỗng cảm thấy, gả cho Thời Diễn… cũng không tệ, tha thứ cho sự lỗ mãng của hắn tối qua vậy ~
Ta hớn hở ngồi vào bàn ăn, trên bàn toàn là món ta thích, chẳng bao lâu, Thời Diễn bước vào, sắc mặt trầm ngâm. Cái dáng vẻ quen thuộc ấy, khiến ta ảo giác như đang thấy phụ thân, chẳng khác chút nào. Ta bỡn cợt nói:
“Phụ thân ta lại khiến chàng bực mình rồi?”
Thời Diễn quả không hổ là Nhiếp chính vương, ánh mắt nhìn ta chớp nhoáng rồi khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhàn nhạt nói:
“Không có gì. Ta đã xin nghỉ ba ngày với Hoàng thượng, vài hôm nữa cùng nàng hồi môn.”
Ta gật đầu, vỗ vai hắn, giọng nghiêm túc mà đầy châm biếm:
“Làm con rể nhà người, quả thật là thân phận thấp kém, nhưng ta rộng lượng, nghe nói Vương gia muốn nạp thêm mười tám vị thiếp, ta sẽ giúp chàng lựa chọn.”
“Không phiền phu nhân bận tâm, một mình nàng cũng đủ khiến ta bận rộn rồi.” Thời Diễn mặt không đổi sắc, nâng bát cháo nhấp một ngụm.
Ta lại ân cần gắp cho chàng một miếng điểm tâm.
“Không sao đâu phu quân, tuổi đôi mươi, đang độ tráng kiện.”
“Nếu phu nhân đã biết ta đang độ tráng kiện, vậy đừng uổng phí ba ngày nghỉ quý giá của ta.”
Ta liền bị Thời Diễn bế bổng, hắn còn tà ác mà vỗ nhẹ váy ta một cái. Ta đỏ mặt, hận không thể tìm lỗ chui xuống.
Rốt cuộc cũng đến ngày hồi môn.
Phụ thân cùng mẫu thân từ sớm đã đứng trước phủ chờ đón. Thấy ta cùng Thời Diễn trở về, mới yên lòng thở phào, vội vàng đưa chúng ta vào trong.
Phụ thân ta hớn hở, đón lấy chén trà Thời Diễn dâng lên, như thể uống không phải trà mà là linh chi tiên thủy. Ta nhịn không được trợn mắt, phụ thân đang vui, cũng không chấp, vẫn là mẫu thân nhẹ nhàng đỡ ta, hiền từ nói:
“Thấy Trúc nhi thế này, chắc hẳn Vương gia đối đãi con không tệ.”
“Nhạc mẫu đại nhân không cần khách khí. Trúc Khanh đã gả cho ta, lẽ nào ta lại bạc đãi nàng.” Thời Diễn cung kính hồi đáp.
Ngược lại, phụ thân lại xì mũi coi thường:
“Hừ… coi như ngươi biết điều.”
“Cha!” Ta không nhịn nổi nữa, ra hiệu bằng mắt, phụ thân mới chịu yên.
Từ biệt phụ mẫu, ta muốn dạo phố một chút, bèn kéo tay Thời Diễn đi. Lúc sắp rời phủ, mẫu thân không yên lòng, cứ dặn đi dặn lại.
Ta để bà yên tâm, đành để Thời Diễn đi trước, còn mình quay lại.
“Vợ chồng sống với nhau, điều trọng yếu nhất là đồng tâm, nhưng cũng không được đánh mất bản thân.” Mẫu thân vừa nói vừa cầm tay ta, dường như còn thấy khó chịu, nắm tay càng chặt.
Trong lòng ta buồn cười, ngày ta xuất giá cũng không thấy mẫu thân bi thương thế này.
Thấy ta chẳng để tâm, bà lại nói:
“Tống phủ vĩnh viễn là chỗ dựa của con, nếu uất ức thì quay về, nhớ chưa?”
Ta gật đầu, vui vẻ chạy đến bên Thời Diễn, quay đầu nhìn lại, thấy mẫu thân đang mỉm cười vẫy tay, bảo ta mau chóng lên đường.
Đợi đến khi rẽ qua con phố chẳng còn thấy bóng Tống phủ, ta mới dám hoe đỏ vành mắt.
Mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay to lớn đè lên đỉnh đầu, Thời Diễn khẽ nhéo má ta, nhẹ giọng hỏi:
“Vừa rồi ta thấy có bán nhân kẹo đường, nàng có thích không?”
Lòng ta bỗng nhiên vui hẳn, chẳng còn buồn nữa, liền kéo lấy tay Thời Diễn đi chọn hộp phấn son mới về, lại kéo chàng mua thêm trâm ngọc trang sức đẹp đẽ.
Cuối cùng — nhân kẹo đường, hồ lô ngào đường, bánh đào, và đủ loại điểm tâm vặt khác, đến khi hai tay Thời Diễn đều đã chất đầy, ta mới thoả mãn.
“Thời Diễn! Hôm nay có thoại bản mới ra đó! Mau đi mua thôi!” Ta hớn hở chạy phía trước, Thời Diễn vội vàng đuổi theo, kéo lấy tay ta.
“Người đông, cẩn thận.”
Ta cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm, tim đập thình thịch không thôi.
Thật buồn cười, chuyện thân mật hơn ta còn trải qua rồi, giờ chỉ là nắm tay thôi, mà lại có cảm giác thiếu nữ hoài xuân.
Ta cúi đầu càng lúc càng thấp, vì thấy ta im lặng, Thời Diễn nghi hoặc ngoảnh đầu:
“Sao thế?”
Ta khẽ lắc đầu, đúng lúc đó nghe thấy tiếng lão chưởng quầy rao to:
“Thoại bản mới nhất — ‘Thượng thư tiểu thư anh dũng cứu tiểu tướng quân’ đây!”
Lập tức lòng ta nổi hứng, vứt hết mấy tâm tư ban nãy ra sau đầu, vẫy tay gọi:
“Chưởng quầy, cho ta một bản!”
Chưởng quầy thấy ta, lập tức hớn hở đón tiếp, đưa tới một bọc thoại bản đã được chuẩn bị sẵn.
“Tống tiểu thư, mấy quyển nàng đặt lần trước cùng cả bản mới đều gói lại cả rồi~”
Ta mừng rỡ nheo mắt cười, đang định đưa tay nhận lấy, thì một bàn tay to bỗng vượt qua ta, cầm lấy thoại bản và trả tiền luôn.