Chương 7 - Hôn Ước Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Dự làm hết.

Đến bữa trưa, tôi mệt đến mức chỉ muốn nằm lăn ra nghỉ.

Vừa nghĩ thầm: “Chiều về nhất định phải đi massage thôi.”

Thì bà nội đã lên tiếng:

“Chiều ba mẹ con chắc về đấy, hai đứa ở lại ngủ lại một đêm nhé.”

Thế là kế hoạch massage vỡ tan thành mây khói.

Tôi nằm dài trên giường, Thẩm Dự vừa tắm xong từ phòng tắm bước ra.

Từ sau lần tôi “dỗ anh” hôm trước, Thẩm Dự dường như phát hiện ra chân lý cuộc sống mới.

Tôi canh đúng lúc, bước đến ôm anh từ phía sau, giọng mềm nhũn:

“Thẩm Dự, hôm nay mình thử cái khác đi, được không?”

Anh nhướng mày, vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo sát vào người:

“Vợ à, ban ngày… hình như không tiện lắm đâu.”

Miệng thì nói chính nhân quân tử, nhưng ánh mắt lại sáng rực như mèo thấy cá.

Tôi nhớ tới kế hoạch massage chưa thực hiện được, liền nở nụ cười,

ghé sát tai anh, thì thầm vài câu.

Nói xong, tôi ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ:

“Sao nào?”

Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, rồi môi cong lên thành nụ cười vừa ý:

“Biết điều.”

Tôi cũng cười, ngoan ngoãn nằm xuống theo hướng dẫn của “Thầy Thẩm”.

Anh cười gian, gật đầu liên tục như cái trống lắc, bảo tôi cứ yên tâm.

Rồi…

Dưới đôi tay “chuyên nghiệp” của Thẩm sư phụ,

tôi chẳng mấy chốc đã,

Ngủ mất tiêu.

Khi tỉnh dậy, trời đã hoàng hôn.

Vừa xoay đầu, tôi liền thấy Thẩm Dự ngồi ở đầu giường, mặt xụ xuống, ánh mắt như sắp phun lửa:

“Mục Nam Khê, em là đồ lừa đảo!”

Ơ… lại giận nữa sao?!

14

“Ha ha ha, bảo sao không giận được chứ!”

“Thẩm Dự vừa định ăn thịt mà con mồi lại… ngủ mất rồi!”

Tôi lập tức lấy tay bịt miệng Hạ Chỉ:

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi!”

Cô ấy vừa cười vừa nói:

“Cũng không trách anh ta được đâu. Nếu là tớ, đã thắp cả tinh dầu rồi mà Lộ Nhiên lại nằm bên cạnh ngủ khò, tớ cũng nghi là anh ta nuôi chó bên ngoài luôn đó.”

Tôi phồng má:

“Rõ ràng là anh ta tự tưởng tượng thôi mà…”

“Được rồi, được rồi.”, Hạ Chỉ vẫn cười.

“Lộ Nhiên nói anh ta và Thẩm Dự đang ở đây, mình vào đi.”

Tôi lưỡng lự:

“Thẩm Dự không nói với tớ gì cả, chắc vẫn còn giận, tớ không vào đâu.”

Hạ Chỉ bĩu môi:

“Biết đâu anh ta cố tình để Lộ Nhiên nói cho cậu nghe thì sao!”

Chúng tôi vừa bước vào phòng,

Thẩm Dự đang tựa vào sofa uống rượu, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh như băng.

Anh liếc tôi một cái rồi quay đi.

“Ơ kìa, sư phụ Thẩm sao lại ngồi uống rượu một mình thế, để em mang người đến bồi!”

Nói xong, Hạ Chỉ liền đẩy tôi vào lòng anh.

Thẩm Dự đón lấy tôi, nhưng khi nghe câu đó, đôi mày anh nhíu chặt lại.

Ánh mắt anh quét sang tôi, lạnh buốt, hệt như dao.

Tôi vội lấy tay che mặt,

Hạ Chỉ, cô đúng là chuyên chọc đúng chỗ đau người ta.

Cô chỉ thấy vui khi có trò để xem,

còn tôi thì phải hứng chịu ánh nhìn “ăn tươi nuốt sống” của Thẩm Dự.

May sao, cô không tiếp tục nói nữa,

còn Thẩm Dự thì chỉ hừ khẽ một tiếng, khó hiểu.

Tối đó tôi mặc váy hai dây,

ngồi đúng chỗ gió điều hòa thổi xuống nên lạnh run.

Tôi khẽ dịch người, ngồi sát anh hơn một chút.

Anh liếc qua cau mày, rồi lại quay đi.

Đúng là nhỏ nhen!

Tôi mím môi, không nói thêm lời nào.

Bỗng vai tôi ấm lên,

là áo khoác của anh, được nhẹ nhàng phủ lên người tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh,

anh chẳng nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng, vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó ưa.

Nhỏ nhen, lại còn trẻ con.

Nhưng… cũng đáng yêu chết đi được.

15

Trong khi Thẩm Dự và Lộ Nhiên đang bàn chuyện,

tôi với Hạ Chỉ tranh thủ đi vệ sinh.

Lúc quay lại, lại vô tình nhìn thấy Mục Nam Đình.

Lần cuối cùng gặp cô ta là hôm tôi “về nhà mẹ đẻ”,

ngày đó, cô ta tức đến nỗi suýt phát khóc.

Tôi tưởng hôm nay cô ta sẽ lại châm chọc đôi câu,

như lần tôi bị ép ra nước ngoài,

một mực chế giễu rằng tôi “mơ mộng hão huyền”.

Nhưng không.

Cô ta chỉ liếc tôi một cái, rồi quay lưng đi thẳng.

… Đổi tính rồi à?

Hạ Chỉ hừ lạnh:

“Xem như cô ta biết điều.”

Tôi nhìn cô ấy, ngơ ngác:

“Sao lại nói vậy?”

Cô vỗ vai tôi:

“Dù Thẩm Dự có nóng tính, thì vẫn là người cực kỳ bênh vợ đấy!”

Bênh tôi à?

Ừ, công nhận, anh đúng là khá bênh.

Còn chưa kịp đến chỗ ngồi, đã nghe tiếng Lộ Nhiên vọng lại:

“Anh bạn, tôi thật sự phục cậu đó.

Chỉ để được gặp cô ấy mà cậu phải bay đi bay về suốt,

tôi với Hạ Chỉ yêu xa hai năm đã đủ khổ,

còn hai người thì tận… bảy năm cơ đấy!”

Bảy năm?!

Tôi đứng sững người,

trong đầu chỉ vang lên một câu duy nhất:

Bảy năm gì cơ?!

“Cậu ấy nói ai thế…”

Tôi trố mắt nhìn, trong đầu đầy dấu hỏi.

Tôi và Thẩm Dự đâu có yêu xa bao giờ?

Tôi quay sang nhìn anh, mong được giải thích.

Anh chỉ cầm ly rượu, liếc tôi một cái, giọng hờ hững:

“Anh ta say rồi.”

Nhưng lòng tôi lại nặng trĩu, như có ai nhét một nắm bông vào ngực, mềm mà nghẹn.

Từ lúc rời buổi tiệc cho đến khi về nhà, Thẩm Dự không nói với tôi câu nào.

Không khí im lặng đến ngột ngạt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)