Chương 7 - Hôn Ước Đắng Cay

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lần đầu tiên đến công viên, nơi nào con bé cũng tò mò, chỗ nào cũng muốn Giang Yến cùng đi.

Không thể phủ nhận — Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa Hân Hân và Giang Yến đã thân thiết hơn rất nhiều.

Và chắc chắn… chẳng mấy chốc sẽ vượt qua cả quan hệ giữa tôi và con bé.

Tôi không khỏi có chút ghen tị: “Giang Yến, anh giỏi lấy lòng Hân Hân ghê.”

Giang Yến từ nãy giờ gần như không nói với tôi câu nào. Vậy mà lúc này lại nghiêng đầu, khẽ thì thầm bên tai tôi:

“Thế còn em? Anh đã lấy lòng được chưa?”

Tôi sững người tại chỗ.

“Xem ra là chưa.” Anh nói, ánh mắt vẫn dõi theo Hân Hân phía trước, như thể chỉ nói một câu rất đỗi bình thường.

Trên đường về, tôi cứ vô thức xoa tai mình mãi.

Hân Hân chơi quá mệt nên đã ngủ gục ở hàng ghế sau.

Lúc xuống xe, Giang Yến bất ngờ mở ngăn đựng đồ, lấy ra một xấp tài liệu dày đưa cho tôi.

“Cái gì đây?”

“Hồ sơ quỹ ủy thác do luật sư soạn — lập riêng cho tương lai của Hân Hân. Bao gồm học phí, y tế, và mọi chi phí khác. Em có thể xem thử, nếu cần bổ sung gì thì nói anh biết.”

Tôi lặng im hồi lâu: “Giang Yến, anh không cần phải làm vậy.”

“Hân Hân là con anh. Tại sao lại không thể?”

Giang Yến hỏi lại, giọng không chút do dự.

“Con bé mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi,” Tôi day trán, “Nếu anh thực sự có thể cho con cuộc sống tốt hơn, tôi sẽ không cản anh gặp gỡ con.”

“Vậy còn em thì sao?” Giang Yến đột nhiên hỏi.

Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh.

Giang Yến nói tiếp: “Chẳng lẽ em nghĩ anh chỉ muốn làm một người cha tốt thôi sao?”

“Vậy anh muốn gì?” Tôi hỏi lại.

Giang Yến không trả lời.

Anh đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ lướt qua làn da tôi — mang theo cảm giác khao khát khó tả.

Sau đó, anh dùng chút lực, giữ lấy mặt tôi, ép sát lại.

Tôi cứng đờ người, quên cả hít thở, cũng quên cả né tránh.

Hơi thở của Giang Yến áp sát, mang theo mùi hương và nhiệt độ quen thuộc, dịu dàng phủ lên môi tôi.

Nụ hôn đó không vội vàng, chỉ khẽ khàng dừng lại ở đó.

Giống như đang xác nhận điều gì đó, hoặc cũng có thể là đang đắm chìm.

Như một kẻ sắp chết khát, cuối cùng cũng chạm được vào một giọt nước.

Tôi bừng tỉnh, đột ngột lùi về sau.

“Giang Yến!”

Giang Yến bình thản rút tay về, giống như chưa có gì xảy ra.

“Đó chính là điều anh muốn.”

“Ly hôn với Trần Thự, rồi cưới anh.”

Tim tôi vẫn đang đập thình thịch.

Mãi sau tôi mới nhớ ra, cái tên mà anh nhắc đến là Trần Thự.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tôi xoay đầu nhìn anh. “Anh sẽ đưa tôi ra tòa, giành quyền nuôi con à?”

“Không.” Giọng Giang Yến rất trầm, rất kiên định. “Anh sẽ chỉ… đợi đến khi em sẵn sàng.”

12

Tắm rửa cho Hân Hân xong, Giang Yến đã gửi cho tôi mấy tấm ảnh chụp hôm nay.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngơ ngẩn vài giây —

Những việc như vậy… chỉ có một gia đình mới làm cùng nhau.

Tôi mơ hồ cảm thấy mình giống như con ếch đang bị nấu trong nồi nước âm ấm.

Giang Yến dường như cũng đã bỏ qua chuyện năm xưa, chỉ muốn sống yên ổn như thế này.

Nhưng nếu như…

Một nỗi sợ sâu hơn bất chợt trồi lên từ trong tim tôi.

Nếu như anh ấy biết, từ đầu đến cuối chúng tôi vốn đã sai lầm — thì sao?

Từ đó trở đi, Giang Yến thường xuyên đưa Hân Hân đi chơi, nhưng tôi không còn đi cùng họ nữa.

Cho đến một hôm, Giang Yến bảo tôi, anh muốn đưa Hân Hân về quê, đến thăm bà ngoại đang bệnh nặng.

Tôi không từ chối.

Sau khi họ rời đi, mỗi ngày Giang Yến đều gửi ảnh của Hân Hân cho tôi.

Lúc tôi đang chăm chú xem ảnh, ngẩng đầu lên —

Bắt gặp Chu Dương đang đứng khoanh tay trước cửa studio, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn tôi.

Vừa thấy anh ta, tôi lập tức nhớ lại những lời mắng chửi trong bệnh viện hôm đó:

“Có chuyện gì?”

“Dẫn cô đến một chỗ.”

“Tôi không đi.”

“Cô có thể không đi, nhưng nếu muốn biết vì sao Giang Yến quay lại tìm cô sau 5 năm — thì đi theo tôi.”

Xe của Chu Dương không chạy về phía trung tâm thành phố, mà càng lúc càng rẽ vào những con đường hẻo lánh.

Khi bảng hiệu của một bệnh viện tư nhân hiện ra trước mắt, tôi lập tức quay đầu nhìn anh ta:

“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Làm gì ư?” Chu Dương tắt máy, mặt không cảm xúc, “Dẫn cô đến xem nơi mà năm đó Giang Yến suýt chết.”

“Anh nói gì cơ?”

“Ý tôi là —” Chu Dương nói từng chữ như nện thẳng vào tim tôi, “Cú sốc năm đó của cô không giết chết anh ta ngay, nhưng cũng gần như thế.”

“Anh ấy phải nằm ở đây hơn ba năm mới hồi phục.”

Trời âm u như sắp có giông lớn, mây đen cuồn cuộn, gió rít từng cơn khiến âm thanh của Chu Dương trở nên mơ hồ.

“Năm năm trước, cô thấy anh ấy nghèo, liền quay đầu lao vào vòng tay cậu ấm nhà giàu.”

“Giang Yến vì muốn cô đổi ý, ban ngày điên cuồng nhận việc, ban đêm còn tranh thủ chạy xe công nghệ.”

“Kết quả, không lâu sau — vì kiệt sức, cộng với xe đối diện lấn làn…”

“Tay phải của anh ấy bị gãy nát, còn bị chấn động não… phải sống thực vật hơn ba năm trời.”

Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, đến mức rớm máu mà tôi vẫn không cảm thấy đau.

Không trách… Không trách sao lúc đó tôi gọi bao nhiêu cuộc điện thoại — anh ấy không nghe máy.

Một luồng lạnh buốt lan ra từ tim tôi, lan khắp toàn thân.

Tôi khép mắt lại, nghẹn ngào: Tại sao không ai nói cho tôi biết?”

“Nói cho cô biết?” Chu Dương bật cười như nghe chuyện đùa, “Nói rồi thì sao? Để cô đến nhìn anh ấy thảm hại thế nào à? Hay trông chờ cô bỗng dưng lương tâm trỗi dậy mà bố thí chút thương hại?”

Chu Dương nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét: “Cô có biết lúc Giang Yến còn hôn mê, người ta gọi bao nhiêu cũng không phản ứng — chỉ cần nghe đến tên cô, mới có chút động tĩnh không?”

“Khó khăn lắm mới tỉnh lại, anh ta như biến thành người khác, quay về nhà họ Giang mà trước đây anh ta từng một mực muốn rời bỏ.”

“Tất cả những gì anh ấy có hôm nay — tiền bạc, địa vị — đều là đổi bằng cái mạng từ bệnh viện trở về!”

“Còn cô bây giờ thấy anh ấy hào nhoáng rồi, lại mò tới. Cô nghĩ cô là ai?”

Nhìn gương mặt trắng bệch của tôi, cơn giận trong mắt Chu Dương dần được thay bằng sự hả hê.

“Giang Yến cả đời đã bị cô hại đến thê thảm, nếu cô còn chút lương tâm thì nên tránh xa anh ấy.”

“Đương nhiên, cô vẫn có thể mặt dày mà ở lại bên cạnh.”

“Nhưng cô Thời à — cô thật sự tin rằng, một người bị cô đá, mất cả khả năng vẽ tranh, nằm viện suốt ba năm — quay lại tìm cô chỉ vì tình yêu sao?”

“Anh ấy sẽ hận tôi.” Tôi khẽ khàng nói.

“Tất nhiên.” Chu Dương cười lạnh. “A Yến hận cô còn hơn bất kỳ ai. Nếu không nhờ thù hận này chống đỡ, anh ta đã không thể sống sót mà bò ra khỏi bệnh viện, quay về cái gia đình mà anh ấy từng căm ghét nhất.”

Nhưng…

Gần đây Giang Yến đối xử với tôi thật sự rất tốt… Chẳng lẽ, tất cả chỉ là đang diễn?

Chu Dương hừ lạnh một tiếng, như thể nhìn thấu được sự hoài nghi của tôi, liền rút điện thoại ra, mở màn hình đưa cho tôi xem.

Là một đoạn ảnh chụp từ nhóm chat — Giang Yến dùng tài khoản chính của mình nhắn:

“Đúng vậy, là trả thù.”

“Cô ta chơi tôi như chơi một con chó.”

“Tôi thì có gì mà không thể?”

“Giờ thì tin rồi chứ, cô Thời?” Chu Dương mỉa mai.

Tôi đột ngột đẩy cửa xe ra.

Không nói lời nào, không ngoảnh đầu lại — bước xuống.

13

Tôi không biết mình đã đi dưới mưa bao lâu.

Mọi thứ dường như lại quay về năm năm trước.

Thật ra, tôi và Giang Yến bắt đầu… chỉ vì một cuộc giao dịch.

Năm ba đại học, vì gia đình phá sản, tôi buộc phải nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền.

Bán lại SIM điện thoại, rửa bát thuê trong nhà hàng, đi học hộ người khác…

Chỉ cần có tiền, dù là việc nặng nhọc hay bẩn thỉu, tôi đều nhận hết.

Lúc nhận được đơn ủy thác đó, tôi cứ tưởng là trò đùa ngày Cá tháng Tư.

Vì nội dung của nó là — tiếp cận Giang Yến, một người cùng khoa, khiến anh ta yêu tôi, rồi đá anh ta.

Tôi vốn không định để tâm tới trò nhảm nhí này.

Cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy người đàn ông đã đưa ra yêu cầu đó.

Ông ta nói rằng mình có một cậu con trai rất thông minh, học cùng ngành với tôi, cùng năm.

Có lẽ vì từ nhỏ sống quá sung sướng, nên cậu ta chỉ muốn làm họa sĩ lang thang, hoàn toàn không có hứng thú thừa kế gia sản.

“Cô chỉ cần cho nó thấy, nếu không có tiền thì nó chẳng làm được gì.”

“Chỉ khi thấm thía hậu quả của việc không tiền, nó mới khao khát có tiền.”

Tôi không tán đồng kiểu giáo dục bằng khổ đau như vậy, cũng chẳng có hứng thú.

Nhưng tôi cần tiền.

Tôi đóng vai cô gái ngây thơ, từng bước tiếp cận Giang Yến — người hoàn toàn không biết gì.

Khi đó, anh ấy đã cắt đứt với gia đình.

Mọi người đều nghĩ anh chỉ là một sinh viên nghèo theo đuổi nghệ thuật, nghèo đến mức không có nổi tiền mời ai ly nước.

Dù có ngoại hình điển trai, nhưng chẳng mấy cô gái tỉnh táo dám theo đuổi anh.

Tôi chỉ cần đối xử tốt với anh một chút, đã dễ dàng khiến anh rung động.

Trước khi nói lời chia tay, thật ra tôi đã do dự.

Vì tôi phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn.

Tôi định sẽ thành thật với Giang Yến.

Nhưng rồi… tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Chu Dương.

Chu Dương hỏi: “Cậu không định thật sự kết hôn với cô ta đấy chứ?”

“Dĩ nhiên là không.” Giọng của Giang Yến lạnh băng. “Cậu nghĩ khả năng đó tồn tại à?”

Tôi xé nát tờ giấy siêu âm trên tay, và làm đúng theo kế hoạch ban đầu — chia tay.

Hôm đó, mặt anh trắng bệch, nhưng không hề níu kéo, chỉ lạnh lùng xoay người bỏ đi.

Giờ nghĩ lại, mọi chuyện là do tôi tự chuốc lấy.

Vậy mà tôi vẫn ngu ngốc mơ rằng, sẽ có người quay lại, yêu tôi như thuở ban đầu.

14.

Tôi quyết định đợi Hân Hân về rồi sẽ đưa con rời đi một lần nữa.

Nhưng lần này, tôi không muốn trốn tránh như trước nữa.

Tôi sẽ đối diện với Giang Yến, nói rõ mọi chuyện.

Rồi kết thúc tất cả.

Một tuần sau, Giang Yến đưa Hân Hân về đúng hẹn.

Tôi đã uống trước vài ly, trong đầu nghĩ mãi cách mở lời.

Hân Hân trông có vẻ đã buồn ngủ từ lâu, mơ màng giơ tay về phía tôi.

Tôi bế con vào phòng ngủ, lúc bước ra, Giang Yến vẫn còn ở đó.

“Anh mang về cho em một thứ.”

Anh nói, rồi đưa tôi một cái hộp, bên trong là một chiếc chìa khóa.

“Hân Hân sắp đến tuổi đi học rồi, bà ngoại bé tặng một căn nhà để sau này tiện chuyển đến thành phố A học.”

“Dĩ nhiên, anh vẫn muốn nghe ý em.”

“Còn nữa… anh đã kể với bà ngoại về em. Bà cũng rất muốn gặp em. Nếu em đồng ý, lần sau chúng ta cùng về nhé?”

Chiếc hộp nhẹ tênh, nhưng lại nặng như đá trong tay tôi.

“Giang Yến,” tôi đột nhiên thấy mình không thể gắng gượng thêm nữa, nghẹn giọng hỏi, “Anh diễn đủ chưa?”

Gương mặt anh bỗng chốc trống rỗng.

“Chẳng phải anh chỉ về để cười vào mặt tôi sao? Chừng đó thời gian rồi, anh xem đủ chưa?”

“Cười?” Anh hỏi lại. “Chẳng lẽ từ đầu đến giờ, giống một trò cười không phải là anh sao?”

Tôi đứng sững, nhìn anh không nói nên lời.

Giang Yến lần lượt kể: “Vì muốn liên lạc lại với em, anh phải bỏ tiền thuê người hợp tác đóng vai, bị cả công ty cười nhạo – là anh, đúng không?”

“Em lạnh nhạt, xa cách, chẳng hề lưu luyến. Còn anh thì vẫn không tự chủ được mà cứ muốn ở bên cạnh em – cũng là anh, đúng không?”

“Biết em đã kết hôn, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ mong em liếc anh một lần – vẫn là anh, đúng không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)