Chương 10 - Hôn Ước Của Năm Mười Tám
Tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất: tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất, được giữ lại thủ đô, để cùng anh xây dựng một mái ấm của riêng chúng tôi.
Hai năm sau, tôi tốt nghiệp với vị trí thủ khoa toàn khoa, đồng thời được một cơ quan dịch thuật cấp quốc gia ưu tiên đặc cách nhận vào làm việc.
Ngày nhận được thông báo trúng tuyển, tôi lập tức gọi cho Lục Trưng.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn, vững vàng quen thuộc:
“Biết rồi. Thông báo trúng tuyển giữ kỹ, mang theo sổ hộ khẩu nữa.”
“Mang sổ hộ khẩu làm gì?” – Tôi ngơ ngác.
“Đồ ngốc.” – Anh bật cười khẽ trong điện thoại – “Thì đi nhận nhà chứ gì. Anh phải cho em một ngôi nhà đúng nghĩa.”
09
Chúng tôi được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Dù không rộng rãi lắm nhưng ngập tràn ánh nắng.
Hôm nhận chìa khóa, Lục Trưng bế tôi lên, xoay vài vòng giữa căn phòng trống không.
“Bà Lục, chào mừng em về nhà.”
“Ừm, em về rồi.” Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, cười hạnh phúc như một đứa trẻ.
Chúng tôi bắt đầu cùng nhau trang trí tổ ấm nhỏ của mình.
Từ sơn tường, chọn đồ nội thất cho đến màu rèm cửa, từng chi tiết một đều là hai đứa cùng nhau bàn bạc.
Tôi thích những gam màu ấm áp, dễ chịu. Còn anh lại thích phong cách gọn gàng, tối giản. Nhiều lúc vì một điểm nhỏ tí xíu mà tranh cãi mãi không dứt, nhưng cuối cùng anh vẫn luôn nhường tôi.
“Nghe em hết.” Anh nói, “Ngôi nhà này, nữ chủ nói là quyết.”
Ngày dọn vào nhà mới, rất nhiều đồng đội trong đơn vị của anh đến giúp. Căn nhà rộn ràng tiếng cười nói, tôi đứng nhìn anh bận rộn giữa đám người, bỗng cảm thấy như đang mơ.
Tôi thực sự đã có một ngôi nhà của riêng mình rồi.
Một ngôi nhà có anh — ấm áp, vững chãi.
Việc điều chuyển công tác của Lục Trưng cũng diễn ra thuận lợi. Anh được chuyển về một đơn vị trọng yếu ở thủ đô, dù chức vụ có thay đổi, nhưng vẫn bận rộn như cũ.
Tôi cũng chính thức bước vào sự nghiệp.
Làm công việc biên phiên dịch rất vất vả, nhưng tôi thực sự yêu thích. Tôi thích cái cảm giác được tự tay mình tạo ra giá trị.
Chúng tôi đều trở thành những người bận rộn. Nhiều khi tôi về nhà mà anh chưa tan ca, hoặc anh được nghỉ thì tôi lại tăng ca.
Nhưng vì thế, chúng tôi càng quý trọng từng phút giây bên nhau.
Chúng tôi cùng nhau nấu ăn – anh rửa rau, tôi đứng bếp.
Chúng tôi cùng nhau xem TV – cuộn tròn trên sofa, bàn luận mấy tình tiết phim chẳng đâu vào đâu.
Chúng tôi chia sẻ với nhau những chuyện vui buồn xảy ra trong ngày, trước khi đi ngủ.
Cuộc sống tuy đơn giản, nhưng đầy ắp sự ấm áp.
Kỷ niệm ba năm ngày cưới, Lục Trưng hiếm khi tan làm đúng giờ.
Anh như ảo thuật gia, từ phía sau lưng rút ra một bó hoa hồng thật to.
“Tặng em.” Anh hơi ngượng ngùng nói.
Tôi ngạc nhiên đón lấy bó hoa. Người đàn ông này, vốn chẳng biết lãng mạn là gì, vậy mà giờ cũng biết tặng hoa rồi.
“Cảm ơn anh Lục.”
“Chỉ nói cảm ơn thì chưa đủ.” – Anh bất ngờ ghé sát tai tôi, thì thầm – “Tối nay… phải có hành động thực tế nha.”
Giọng anh đầy ám muội, ánh mắt nóng rực.
Tôi tất nhiên hiểu “hành động thực tế” mà anh nói là gì. Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức.
Đêm đó, anh đặc biệt nồng nhiệt.
Anh bế tôi vào phòng, đặt lên giường, nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da thịt.
“Vãn Vãn, sinh cho anh một đứa con nhé.” Anh thì thầm bên tai tôi, lặp đi lặp lại, “Một bé gái giống em.”
Tôi nhắm mắt lại, để bản thân cuốn theo những rung cảm anh mang đến, bằng hành động của mình, đáp lại lời thỉnh cầu ấy.
Một tháng sau, tôi phát hiện mình đã mang thai.
Khi tôi đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Lục Trưng, người đàn ông từng chỉ huy hàng ngàn binh sĩ trên thao trường không đổi sắc mặt ấy lại luống cuống như gà mắc tóc.
Anh cầm tờ giấy mỏng dính đó, nhìn tới nhìn lui, sau đó cười ngây ngô rồi bế tôi lên xoay vòng vòng.
“Anh sắp làm bố rồi! Anh thật sự sắp được làm bố rồi!”
Tôi bị anh quay đến choáng váng, nhưng vẫn cười rạng rỡ hơn bất kỳ ai.
Trong suốt thai kỳ, tôi được anh cưng như bà hoàng.
Anh không cho tôi động tay vào việc nhà, ngày nào cũng nấu đồ ngon cho tôi ăn, tối đến lại massage chân phù cho tôi.
Anh thường nằm sấp lên bụng tôi, nói chuyện với con.
“Bé con à, ba đây. Con phải ngoan ngoãn, đừng làm khổ mẹ nhé.”
Cái dáng vẻ cẩn thận, nhẹ nhàng của anh lúc đó khiến tim tôi mềm nhũn.
Mười tháng mang thai, một lần vượt cạn.
Tôi hạ sinh một cặp song sinh – một trai, một gái.
Khi y tá bế hai thiên thần nhỏ, còn nhăn nheo, đỏ hỏn đến trước mặt Lục Trưng, người đàn ông cao lớn gần mét tám ấy… lại bật khóc.
Anh ôm lấy con gái, hôn mãi không thôi, rồi lại ôm lấy con trai, mắt đỏ hoe.
“Cảm ơn em, Vãn Vãn.” Anh nắm chặt tay tôi, giọng nghẹn ngào. “Cảm ơn em… đã cho anh một gia đình trọn vẹn.”
Tôi nhìn anh, nhìn hai đứa trẻ trong vòng tay anh, bỗng cảm thấy… cả đời này, tôi chẳng còn điều gì phải hối tiếc nữa.
10
Chớp mắt đã năm năm trôi qua.
Con trai chúng tôi tên là Lục Tư Viễn, con gái là Lục Niệm Vãn. Tên ở nhà gọi là Viễn Viễn và Niệm Niệm.
Viễn Viễn giống Lục Trưng – từ nhỏ đã chững chạc, ít nói, thích nhất là mặc bộ quân phục tí hon đi tuần tra khắp đại viện.
Niệm Niệm thì giống tôi – hoạt bát, dễ thương, miệng ngọt như mía lùi, là tiểu công chúa được mọi người trong đại viện cưng chiều nhất.
Sự nghiệp phiên dịch của tôi ngày càng thăng hoa. Tôi đã trở thành một phiên dịch viên cabin có chút danh tiếng.
Còn Lục Trưng, nhờ vào năng lực vượt trội, liên tục được thăng chức và trở thành vị trưởng phòng trẻ nhất trong bộ phận của anh.