Chương 1 - Hôn Ước Của Năm Mười Tám
Năm tôi mười tám tuổi, cầm theo một tờ hôn ước đã ố vàng, rời quê lên thành phố, chuyển vào sống trong khu nhà của quân khu.
Vị hôn phu của tôi – Lục Trưng – là doanh trưởng trẻ tuổi và tài năng nhất toàn quân khu, cũng là giấc mộng của bao cô gái ở đây.
Các cô ấy đều cười tôi quê mùa, cười tôi si tâm vọng tưởng, chờ xem tôi bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi cửa thế nào.
Nhưng họ đâu biết, mỗi đêm khuya, người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị ban ngày ấy đều lặng lẽ lẻn vào phòng tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, giọng khàn khàn hỏi:
“Nhóc con, hôm nay có nhớ anh không?”
01
“Đây là cô vợ nhỏ mà doanh trưởng Lục nuôi dưới quê đấy à? Nhìn cũng… thường thôi nhỉ.”
“Gầy như con khỉ, gió thổi phát là bay, thế này có đẻ nổi không?”
“Nói nhỏ thôi, không thấy mặt chị dâu nhà họ Lục sầm lại rồi à?”
Vừa bước chân vào cổng khu quân khu, những lời dèm pha cứ như ruồi nhặng vù vù bên tai.
Tôi siết chặt chiếc túi vải bạc màu, bên trong đựng toàn bộ gia sản của tôi – và cả tờ hôn ước định đoạt số phận mình.
Mười tám năm trước, cha tôi đã cứu cha của Lục Trưng trong một trận lũ lớn.
Bác Lục vì cảm kích nên đã đính ước tôi với Lục Trưng – lúc đó còn là một cậu nhóc.
Nay cha mẹ tôi đều mất, theo giao ước, tôi lên thành phố nương nhờ nhà họ Lục, đợi đến tuổi là sẽ kết hôn với Lục Trưng.
Người mở cửa là mẹ của Lục Trưng – bà Chu Bội Lan.
Bà mặc váy liền thân trang nhã, tóc búi gọn gàng, ánh mắt khi nhìn tôi cứ như đang đánh giá một món hàng sắp được định giá.
Sau lưng bà là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thủy thủ – chính là em gái của Lục Trưng, Lục Thiến.
Cô ta thẳng thừng đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, môi cong lên đầy khinh bỉ.
“Cháu là Lâm Vãn Vãn?” Giọng của bà Chu lạnh tanh, hoàn toàn khác xa với sự thân thiện tôi từng tưởng tượng.
Tôi khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng gọi: “Cháu chào bác Chu.”
“Nhà ta không chuẩn bị phòng riêng cho cháu đâu,” Lục Thiến cướp lời, giọng vừa trong trẻo vừa chua ngoa, “bên cạnh phòng vinh danh của anh tôi là kho chứa đồ, cô cứ tạm thời ở đó đi.”
Bà Chu không ngăn lại, coi như ngầm đồng ý. Trong lòng tôi chợt trùng xuống – mọi thứ hoàn toàn không như tôi nghĩ.
Trước khi đi, trưởng làng từng bảo nhà họ Lục là người tốt, Lục Trưng lại là rồng trong loài người, tôi đến rồi thì sẽ được sống sung sướng.
Nhưng sự lạnh lùng trước mắt còn lạnh hơn gió bấc ở quê.
Tôi được dẫn tới cái gọi là “kho chứa đồ”, bên trong chất đầy những thứ linh tinh, chỉ có một chiếc giường gỗ hẹp. Lục Thiến khoanh tay đứng ở cửa, như thể giám sát tôi:
“Đến từ nông thôn mà có chỗ ngủ là tốt lắm rồi, đừng có kén cá chọn canh. Tôi nói cho cô biết, anh tôi là đại bàng trên trời, còn cô chỉ là con sẻ dưới đất, đừng mơ trèo cao. Nhà họ Lục không phải trại từ thiện.”
Tôi đặt túi xuống, không nói gì. Tôi biết, lúc này có cãi gì cũng vô ích.
Bà Chu bước vào, đưa cho tôi một tờ đăng ký thi đại học:
“Đây là hồ sơ đăng ký thi năm nay. Tôi không quan tâm trước đây cháu và Trưng có giao ước gì, nếu muốn bước chân vào cửa nhà họ Lục, thì phải có bản lĩnh xứng đáng với nó. Nếu cháu đậu được đại học ở thủ đô, tôi sẽ công nhận cháu là con dâu. Còn nếu thi trượt…”
Bà ngưng lại, nhưng ý tứ thì rõ ràng: “…thì mời cháu về quê.”
Đây là màn ra oai đầu tiên họ dành cho tôi – một nhiệm vụ gần như không thể. Tôi học ở trường làng, điều kiện kém xa thành phố, họ chắc chắn tôi sẽ không đậu.
Tôi cầm lấy tờ đăng ký, nhẹ tênh mà nặng tựa ngàn cân, ngẩng đầu nhìn họ, chậm rãi đáp:
“Được.”
Sự bình tĩnh của tôi dường như chọc giận Lục Thiến. Cô ta nâng giọng:
“Cô tưởng thi đại học dễ lắm à? Vị hôn thê của anh tôi, hoặc là con cái cán bộ môn đăng hộ đối, hoặc là như chị Bạch Vi – hoa khôi bệnh viện quân khu. Tới lượt cô sao?”
“Thiến Thiến!” – Bà Chu quát, nhưng nghe vẫn như bênh vực con gái.
Tôi siết chặt tờ đơn đăng ký, các đốt tay vì dùng sức mà trắng bệch. Tôi hiểu rồi – họ chẳng những coi thường tôi, mà trong lòng còn sớm có người khác để gả cho Lục Trưng.
Đời tôi, đúng là một cuộc sinh tồn trong tuyệt cảnh.
Tối hôm đó, tôi dọn sơ qua cái kho, nằm trên chiếc giường gỗ cứng ngắc. Trong sân, những lời bàn tán vẫn lặng lẽ truyền đến.
“Nghe gì chưa? Cái cô vợ quê mùa của doanh trưởng Lục, bị chị dâu ép thi đại học đấy, không đậu là phải cuốn gói đi.”
“Không phải làm khó người ta quá à? Cô ta thì thi nổi gì chứ.”
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một bóng hình mơ hồ.
Năm tôi mười tuổi, Lục Trưng từng theo cha về làng, mặc bộ quân phục cũ, mặt mày đã mang nét cứng cỏi, đưa tôi một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố rồi nói:
“Nhóc con, sau này anh sẽ che chở cho em.”
Lục Trưng, anh còn nhớ lời mình đã nói không?
Ngay lúc tôi lơ mơ sắp thiếp đi, cánh cửa phòng khẽ hé ra một khe nhỏ. Một bóng người cao lớn lặng lẽ lướt vào, mang theo hơi lạnh buốt và mùi thuốc lá thoang thoảng.
Tôi giật mình tỉnh dậy, vừa định hét lên thì một bàn tay ấm áp đã bịt kín miệng tôi lại.
“Đừng sợ, là anh.”
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, như dòng điện chạy dọc toàn thân tôi. Là Lục Trưng! Không phải anh đang đi làm nhiệm vụ sao?
Anh buông tay ra, dưới ánh trăng lờ mờ rọi qua cửa sổ, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh.
So với trong ký ức, anh càng thêm trưởng thành và sắc nét.
Sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp mà tôi không thể diễn tả được.
Anh sao lại ở đây? Không phải lúc này đang ở thao trường tận đâu rồi sao? Và anh vào đây bằng cách nào?
Người đàn ông cúi xuống, thân hình cao lớn gần như bao trùm lấy tôi. Hơi thở nóng rực phả lên mặt tôi, mang theo áp lực không thể chống đỡ.
“Nhóc con, lớn thật rồi.” Giọng anh khàn khàn, như một lời cảm thán xen lẫn khẳng định.
Rồi anh làm một việc khiến tim tôi như ngừng đập. Anh vươn tay, nhẹ nhàng móc lấy dây áo ngủ của tôi, ghé sát tai, từng chữ một thì thầm:
“Nói cho anh nghe, bọn họ… có bắt nạt em không?”