Chương 1 - Hôn Ước Công Khai Hay Bí Mật

Tại buổi tiệc, thanh mai trúc mã của tôi công khai phủ nhận hôn ước giữa tôi và anh ta.

Ngay trước mắt, màn hình hiện lên hàng loạt bình luận:

【Nam chính trước mặt bao nhiêu người phủ nhận hôn ước, nữ phụ vẫn chưa biết gì, lát nữa thể nào cũng thành trò cười cho thiên hạ.】

【Sau này nam chính muốn khiến nữ chính ghen, cứ cố tình lôi kéo nữ phụ rồi đá cô ấy đi ngay khi hết giá trị lợi dụng, nữ phụ hắc hóa cũng nhờ công lớn của hắn ta!】

【Nữ phụ à, quay đầu nhìn con cá kia đi! Số 8, số 18, số 188, đều xứng đáng với cậu cả! Đẹp trai khỏi bàn, lại còn mê cậu chết đi được, nhìn là biết kiểu cuồng si, khóc lên thì vành mắt đỏ hoe, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!】

【Nữ phụ xinh rực rỡ x Người cá ngoan ngoãn, uầy uầy, sức hút giới tính bùng nổ, muốn xem cảnh hai người one day day, one do do quá đi mất!】

【Điều quan trọng nhất là, lúc cậu ta khóc thì “bụp rua đà bụp rua đà”, mỗi giọt nước mắt là một viên ngọc trai, khởi điểm 300 ngàn tệ! Mà cậu ta còn có hẳn một vali 26 inch đầy ắp ngọc trai, toàn là của hồi môn đó nha!】

?

Ngọc trai quý hay không không quan trọng.

Tôi thì thích cái vali 26 inch hơn!

1

Dưới ánh hoàng hôn buông xuống, ánh đèn trong sảnh tiệc sang trọng sáng rực như ban ngày.

m nhạc du dương, uyển chuyển vang lên khắp mọi góc phòng.

Không xa, giữa vòng vây của đám đông, là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người cao ráo, phong thái nhã nhặn—người đó chính là Văn Cảnh Thần. Anh thoải mái trò chuyện cùng mọi người, ứng đối tự nhiên.

Mọi người vừa nói vừa cười, không ngớt lời khen ngợi:

“Tổng giám đốc Văn sự nghiệp thành công, đúng là tuổi trẻ tài cao. Lần này trở về nước, e rằng chuyện của anh với thiên kim nhà họ Nam cũng sắp thành rồi nhỉ! Đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho tôi nhé!”

Một vị tổng giám đốc trung niên mặc vest đen đứng bên cạnh cười tủm tỉm trêu ghẹo.

Những người xung quanh phản ứng rất nhanh, lập tức phụ họa:

“Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, duyên trời định, ngọc kết thành đôi…”

Lời khen tán tụng vang lên không dứt, ai nấy đều cố gắng góp vui.

Dù sao thì, chẳng ai muốn phá hỏng không khí trong dịp này.

Tôi và Văn Cảnh Thần đã có hôn ước từ thuở nhỏ.

Hai bên gia đình thân thiết, sinh nhật chỉ cách nhau mười ngày, tuổi tác gần bằng.

Khi làm lễ bốc đồ lúc tròn một tuổi, tôi đã túm chặt lấy cánh tay của Văn Cảnh Thần, ôm lấy không chịu buông.

Hai nhà vui mừng khôn xiết, càng thêm thân tình, liền nhân dịp đó lập luôn hôn ước.

Các gia tộc trong giới cũng đều biết rõ chuyện này.

Buổi tiệc hôm nay là do nhà họ Văn tổ chức riêng để chào đón Văn Cảnh Thần về nước, chuẩn bị gia nhập làm việc tại Tập đoàn Văn thị.

Những lời tâng bốc như vậy vốn dĩ là chuyện thường tình.

Thế nhưng, khi nghe thấy những lời nói đó, nụ cười trên gương mặt Văn Cảnh Thần bỗng vụt tắt. Trong ánh mắt lộ rõ chút mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn giữ giọng điềm đạm, nghiêm túc nói:

“Chỉ là lời nói đùa của người lớn lúc còn bé mà thôi, không thể coi là thật được.”

Xung quanh lập tức im bặt trong thoáng chốc, ngay cả rượu trong ly thủy tinh cũng như ngừng lay động vì bối rối.

Có lẽ, không ai ngờ rằng lời nịnh nọt khéo léo ấy lại bị đáp trả thẳng thừng như vậy.

Tôi và Văn Cảnh Thần lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã, hơn mười năm gắn bó, tình cảm rất sâu đậm.

Những năm gần đây, Văn thị mở rộng mạnh mẽ ra thị trường quốc tế, công ty trong nước cũng phát triển như vũ bão.

Văn thị trở thành cái tên vàng trong giới thương nghiệp.

Một người trẻ tuổi tài năng như Văn Cảnh Thần, chính là đối tượng mà vô số gia đình ao ước gả con gái cho—một lựa chọn lý tưởng để kết thông gia.

Chỉ là, anh ấy… vốn dĩ đã có hôn ước từ lâu.

Nhà họ Nam và nhà họ Văn xưa nay vẫn thân thiết, hôn ước giữa hai nhà vốn là chuyện vững như bàn thạch.

Vậy mà hôm nay, hôn ước ấy lại bị Văn Cảnh Thần công khai phủ nhận trước mặt bao người.

Xung quanh toàn là dân lão luyện trong giới, những người có tâm tư riêng đã bắt đầu không giấu nổi ý cười nơi khóe miệng.

Là người còn lại trong cuộc, tôi lập tức cảm nhận được những ánh mắt nóng rực đang len lỏi nhìn về phía mình.

Cảm giác khác lạ ấy khiến tôi hơi khựng lại, nhưng vẫn giả vờ như không có gì, cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Khi ngẩng lên, trước mắt tôi bất ngờ hiện ra những dòng bình luận như thể ảo ảnh:

【Nữ phụ đúng là thảm thật, bị nam chính chối bỏ hôn ước giữa chốn đông người, bản thân còn không hay biết. Lát nữa có người hỏi, cô ấy lại gật đầu thừa nhận, chẳng phải trở thành trò cười sao?】

【Nam chính đã thích nữ chính rồi, tất nhiên không muốn cô ấy chịu ấm ức, nên mới phải lên tiếng thanh minh thôi.】

【Ủa alo, rõ ràng là có hôn ước với nữ phụ mà? Không bàn bạc gì cả, cứ thế giẫm lên thể diện người ta như đạp lên tấm lót giày, thế mà vẫn còn cho là đúng?】

【Phía sau còn tệ hơn kìa, nam chính muốn chọc giận nữ chính, hết lần này tới lần khác lôi kéo nữ phụ, dùng xong là vứt, nữ phụ hắc hóa cũng do hắn góp công không nhỏ!】

Nam chính?

Nữ phụ?

Thì ra là thế.

Tôi khẽ nhếch môi cười, không đợi người khác kịp lên tiếng hỏi han, đã chủ động nâng ly rượu, thong thả bước qua đám đông, đi thẳng đến trước mặt anh:

“Anh Cảnh Thần, chào mừng anh về nước!”

Vừa nói, tôi vừa giơ ly rượu lên với anh.

Một tiếng “keng” khẽ vang lên, thứ chất lỏng màu đỏ sậm trong ly khẽ sóng sánh.

“Bao lâu không gặp, cả hai cũng có chút xa cách rồi. Không biết khi nào em mới có vinh hạnh được gặp chị dâu tương lai đây?”

Văn Cảnh Thần thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, giữa hàng lông mày lại dâng lên một tầng khó chịu. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, như mang theo sự cảnh cáo, cố đè nén cảm xúc để trả lời:

“Vài hôm nữa là được.”

Mọi người xung quanh có phần bất ngờ, nhưng rất nhanh đã chuyển hướng, vội vàng phụ họa:

“Mấy lời kiểu hôn ước trẻ con hồi bé đúng là quá vội vàng, người trẻ bây giờ ai chẳng có suy nghĩ riêng…”

Dĩ nhiên, trong những lời nói cười đó cũng không thiếu kẻ đang bóng gió dò hỏi xem Văn Cảnh Thần đã để mắt đến thiên kim tiểu thư nhà nào.

Báo cáo