Chương 5 - Hôn Ước Bị Hủy Và Nỗi Đau Của Quận Chúa

25

“Hoàng bá bá đích thân ra trận sao? Không thể để hoàng tử khác thay mặt được ư?”

Ta  vẫn luôn im lặng từ đầu  rốt cuộc cũng không nhịn được mà cất lời hỏi.

Hoàng bá bá khẽ lắc đầu, giọng trầm ổn nhưng không giấu được vẻ mỏi mệt:

“Lương Thần vốn đã là phó tướng ở Bắc quan, nay công khai thân phận sẽ cổ vũ sĩ khí binh lính.

Nhưng phương Nam liên tiếp thất thủ trong hai ngày, ba quân nhuệ khí suy sụp, các hoàng tử khác lại không có uy tín trong quân, khó lòng phục chúng.

Chỉ có trẫm thân chinh, mới có thể vực dậy tinh thần, giành lấy thắng lợi.”

Ta liếc nhìn phụ thân, sắc mặt ông ngưng trọng, ta biết  đây là cách tốt nhất trong tình thế hiện tại.

“Bệ hạ nam chinh, nhất thiết phải có hoàng tử ở lại giám quốc.

Lương Châu là hoàng trưởng tử, từng thay mặt điều hành triều chính, được văn võ bá quan tán dương không ngớt.

Lần này cũng chỉ có thể để Lương Châu giám quốc.”

Phụ thân tiếp lời Hoàng đế, giọng nặng nề:

“Chuyến đi này hung hiểm khó lường. Mà nước không thể một ngày không vua.”

Nói xong, ông nhìn ta một cái sâu sắc.

Mạnh Lương Thần và Mạnh Lương Châu cũng đồng thời nhìn ta.

Ta đã hoàn toàn hiểu rõ.

Nước không thể một ngày không vua.

Để tránh trường hợp Hoàng đế chẳng may tử trận mà chư hoàng tử tranh giành ngôi báu, thì trước khi Hoàng đế lên đường, phải lập sẵn Thái tử.

Mà người giám quốc lần này chỉ có thể là Mạnh Lương Châu, hoàng trưởng tử.

Nếu Hoàng đế xảy ra bất trắc…

Người có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản triều đình, cũng chỉ có mình hắn.

26

“Lan Hinh, Thái tử cần có sự hậu thuẫn của Chương gia, mới có thể khiến bá quan văn võ tâm phục khẩu phục, giảm đến mức thấp nhất những tranh đoạt đẫm máu nơi triều cục.”

Phụ thân ta nhẹ giọng nói, từng chữ như dội vào lòng ta những tiếng nặng nề.

Ta chậm rãi xoay người, cứng đờ nhìn về phía Mạnh Lương Thần.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, mím chặt môi không nói một lời.

Ta nhắm mắt lại, nhưng không ngăn được lệ nóng trào ra, chảy dài trên má.

Nỗi đau trong lòng như bị xé toạc, nghẹt đến mức không thể thở nổi.

Nhưng ta biết  mình không còn lựa chọn nào khác.

Đây là ta, là Chương gia, là lựa chọn duy nhất của chúng ta lúc này.

Ngoài ra… không còn con đường nào khác.

Ta được sắc phong làm Linh Dục Quận chúa, ban hôn cho Thái tử Mạnh Lương Châu.

Sau mười sáu tuổi sẽ chọn ngày thành hôn.

Hoàng đế đích thân dẫn quân nam chinh.

Phụ thân không yên tâm nên cũng đi theo.

Mạnh Lương Thần xuất lĩnh đại quân tiến lên phía Bắc.

Ta đứng trên tường thành nhìn hắn mặc trọng giáp, uy vũ hiên ngang.

Nhưng trong lòng ta, nước mắt đã hóa thành dòng sông.

Ngày ngày ta đều lễ Phật, chép kinh,

Chỉ cầu một điều  mong họ… bình an quay về.

27

Sau khi được phong làm Thái tử, Mạnh Lương Châu mỗi ngày chỉ ngủ chừng hai canh giờ,chôn vùi bản thân giữa núi tấu chương, chăm lo việc nước không ngơi nghỉ.

Ta chưa từng tới gặp hắn lấy một lần.

Trước đây, ta từng cho rằng gả cho ai cũng như nhau.

Nhưng giờ mới hiểu rõ  một khi trong lòng đã có người để vương vấn,thì những người khác đối với ta… chẳng khác nào cỏ cây.

Chỉ là, dù ta không cam lòng, hắn cũng chẳng hăng hái,vậy mà lại có một người còn sốt sắng hơn cả hai chúng ta  chính là mẫu phi của Mạnh Lương Châu, Đức phi.

Đức phi vốn là nữ sử trong cung, nhờ dung mạo xuất chúng được Tiên đế ban cho vị Vương gia khi ấy, tức Hoàng đế bây giờ, làm thiếp.

Sau khi sinh ra trưởng tử, bà được nâng làm quý thiếp,

Đến khi Hoàng đế đăng cơ, Mạnh Lương Châu trở thành hoàng trưởng tử, bà cũng thuận thế phong làm Đức phi,

Địa vị trong cung chỉ xếp sau Hoàng hậu và Quý phi.

Khác với Quý phi từ nhỏ đã sống trong giàu sang nhung lụa, Đức phi chưa từng thật lòng để tâm đến suy nghĩ của con trai mình.

Trong mắt bà, chỉ có quyền thế và địa vị mới là điều quan trọng nhất.

27

Ta đang ngồi đánh cờ trong cung Quý phi thì bị Đức phi cho người mời tới, nói là muốn mời ta cùng ngồi chơi.

Bà ta dùng trà Long Tỉnh vụ xuân và bánh mai hoa tinh xảo để đãi ta:

“Chương gia các ngươi cái gì cũng có, đương nhiên đã quen với những thứ tốt nhất.

Chỉ là món bánh mai này cực kỳ tốn công, phải hái hoa mai phấn cung nở đầu tiên sau trận tuyết tan, nghiền nát rồi hấp cách thủy.

Cả một cây mai cũng chỉ có thể ép ra một bát tinh hoa, mà một bát này… cũng chỉ đủ làm ra một đĩa nhỏ bánh mai hoa như thế này thôi.

Lan nhi, nhất định phải nếm thử.”

Ta cắn một miếng bánh, hương mai nhè nhẹ tan nơi đầu lưỡi, gắng gượng nặn ra một nụ cười:

“Tạ ơn nương nương ban thưởng, rất ngon.”

Nhưng trong lòng ta lại nghẹn đến khó chịu.

Bởi khi nãy, Quý phi cũng chỉ uống loại bạch trà bình thường,nét cười nơi khóe môi bà cũng đầy gượng gạo:

“Thần nhi và Bệ hạ đã chinh chiến ngoài biên ải mười ngày rồi, mà vẫn chưa chiếm được ưu thế.

Xem ra trận chiến này còn lâu mới kết thúc.

Mùa đông tiêu hao lương thảo, quần áo cực lớn, trong cung có tiết kiệm một chút, thì binh sĩ ngoài biên mới đủ cơm no áo ấm.”

Ta cầm bánh mai trong tay, cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng:

“Chỉ tiếc… một cây mai, giá trị ngàn lượng bạc trắng.

Ăn một lần, mất cả một mùa hoa.”

Đức phi lại cười nhạt, giọng điệu đầy đương nhiên:

“Lan nhi, ngươi là độc nữ của Chương gia, chút bạc ấy thì tính là gì?

Ngày sau khi ngươi trở thành Thái tử phi, rồi làm mẫu nghi thiên hạ,cho dù một đĩa hoa quả trị giá vạn lượng hoàng kim, ngươi cũng có thể tiêu dùng thản nhiên, gánh vác dễ dàng.”

28

Bà ta tưởng rằng dùng tiền bạc là có thể lấy lòng ta,lại chẳng hề hiểu thế nào là xót xa cho Hoàng đế đang khổ chiến nơi biên cương giá lạnh,cũng chẳng đau lòng vì từng binh sĩ đang đổ máu từng ngày nơi sa trường.

Bà ta chỉ một lòng muốn níu giữ ta,để con trai mình thuận lợi bước lên ngai vàng.

Chỉ tiếc rằng… ta, Chương Lan Hinh xưa nay vốn không phải kẻ biết an phận theo lề thói.

Giấc mộng ấy của bà,ta có thể cho bà nằm mộng thêm một lát.

Sắp đến Tết Nguyên đán, cung đình lại chẳng có lấy nửa phần náo nhiệt như năm xưa.

Trận chiến này đã kéo dài hơn một tháng,chỉ miễn cưỡng giữ được những thành trì hiện có,những nơi đã mất vẫn chưa thể đoạt lại.

Mạnh Lương Châu gầy đi thấy rõ,

Hoàng hậu và Quý phi mỗi ngày đều bận rộn cắt giảm chi phí trong cung, gom góp ngân lượng tiếp tế tiền tuyến.

Chỉ có Đức phi vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng của “thái tử chi mẫu”,một chút lo lắng cũng không có.

“Nương nương, Quận chúa, hai người cũng không cần quá lo.

Mùa đông ở biên cương vốn dĩ dễ thủ khó công là chuyện thường.

Đợi đến mùa xuân ấm áp, chúng ta chỉ việc chờ Bệ hạ khải hoàn hồi triều.”

Đức phi vừa chậm rãi uống trà, vừa thản nhiên nói.

Hoàng hậu lườm bà một cái, giọng đầy bất bình:

“Bắc quan có Triệu đại tướng quân và Thần nhi trấn giữ, họ thiện chiến, nên quả thực không cần lo lắng.

Nhưng phía Nam thì khác, đông giá âm u, xuân đến lại ẩm ướt.

Địch quân còn cưỡi voi mà chiến, ngựa của ta còn chưa ra trận đã bị hù đến phát hoảng.

Thánh thượng vì thế mà ngày đêm canh cánh,ngươi vậy mà lại cho là chỉ cần chờ thêm ít ngày là xong?”

30

Hiện giờ, Đức phi đã không còn phục Hoàng hậu như trước,nghe vậy liền lập tức quay đầu sang chỗ khác, bày tỏ sự bất mãn.

“Càng đánh lâu, tiêu hao lương thảo và binh khí càng lớn.

Mà tất cả những thứ ấy… đều cần đến bạc trắng.

Cái trà Long Tỉnh vụ xuân quý giá của ngươi, cũng nên tạm ngừng lại rồi.”

Nghe tới đây, Đức phi lập tức xoay người, cười lạnh nói:

“Hoàng hậu nương nương đây là đang đỏ mắt vì con ta được lập làm Thái tử,mượn cớ cắt giảm chi phí để chèn ép mỗi mình ta thôi.

Nương nương không cần đỏ mắt đâu, rồi ngài cũng sẽ làm Mẫu hoàng Thái hậu, còn gì mà phải so đo.”

Ta khẽ nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhẹ giọng tiếp lời:

“Đức phi nương nương nói đúng.

Bất luận ai làm Thái tử, Hoàng hậu nương nương đều sẽ trở thành Mẫu hoàng Thái hậu.

Thế thì cần gì phải đỏ mắt ganh tỵ?”

Đức phi lập tức xoay sang nhìn ta, cười nịnh nọt:

“Chậc, vẫn là Lan nhi của chúng ta đáng yêu biết bao.

Thái tử đã định, sao có thể tùy tiện thay đổi được?

Huống chi, nàng với Châu nhi tình sâu ý đậm, còn ai xứng đôi hơn nữa chứ?”

Quý phi ngầm đưa cho ta một ánh mắt ra hiệu.

Ta nhanh chóng lấy cớ có việc, rời khỏi cung điện.

Ngay sau đó, Quý phi cũng theo ta ra ngoài.

Bà nắm chặt tay ta, vành mắt đỏ hoe:

“Thần nhi đã gửi thư về rồi.

Nó nói, nó nhất định sẽ đánh thắng trận,đến lúc đó sẽ mang quân công trở về kinh…

Để đón lấy nàng.”

Chương 6 tiếp :