Chương 6 - Hôn Thê Bị Đuổi

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

Câu đó làm Lục Thời Dực ngượng chín mặt, sắc mặt sầm lại như đổ mực.

“Lâm Hạ, tôi đã nhường nhịn cô hết mức. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Cô nên biết, hiện tại thủ trưởng cấp trên cũng đang chú ý đến tôi, ngài ấy có con gái độc nhất…”

Con gái độc nhất?

Tôi nghiêng đầu liếc sang Chu bác, thấy ông đang nháy mắt với tôi, trong lòng đã đoán ra tám chín phần.

“Ồ… ra là anh có giá lắm à? Vậy anh đã gặp con gái thủ trưởng chưa? Quen biết không? Quan hệ thân thiết lắm hả?”

Lục Thời Dực nhếch môi:

“Tuy tôi chưa gặp, nhưng chắc chắn cô ấy từng lén lút quan sát tôi, nên mới đặc biệt ưu ái như thế.”

Anh ta không nói rõ, nhưng tôi nhớ lại lời hàng xóm nhắc đến “quý nhân”, liền hiểu ngay mọi chuyện.

Một mũi tên trúng hai đích — đúng là cách làm của cha tôi.

Tôi không nhịn được bật cười “phụt” một tiếng.

Lục Thời Dực bị coi thường liền càng thêm tức giận.

“Cô cười cái gì? Cha mẹ hai bên sắp đến nói chuyện rồi, đến lúc đó cô còn ngồi lì ở đây thì không dễ thoát thân đâu!”

“Vậy sao? Để tôi giục giúp anh một tay, bảo họ đến nhanh chút nhé?”

Tôi nhìn sang Chu bác, ông lập tức ra hiệu cho thư ký bên cạnh.

“Đồng chí này, phiền cô đi thúc thủ trưởng mau đến. Nhắc ông ấy — trước khi mặt trời lặn nhất định phải có mặt, nếu không thì… đừng mong có ngày yên ổn!”

Tôi thong thả ngồi xuống ghế đá, mỉm cười nhìn Lục Thời Dực đang ngơ ngác khó hiểu.

Hạ Thanh Thanh thấy vậy liền lại nhảy ra phản ứng gay gắt:

“Lâm Hạ, cô là cái thá gì mà dám nói kiểu đó với thủ trưởng? Cô sống lâu chán rồi à!?”

Tôi thản nhiên gật đầu:

“Tôi sống bao lâu tôi không chắc… nhưng cô thì chắc chắn không sống yên được nữa đâu.”

Hạ Thanh Thanh còn đang định phản bác thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau đám đông:

“Chuyện gì vậy? Sao ai cũng đứng chặn trước cửa nhà tôi thế này?”

Mẹ của Lục Thời Dực tay xách làn rau, mặt đầy ngạc nhiên chen qua đám người.

Lục Thời Dực vội vàng chạy tới:

“Mẹ, con gái nhà họ Lâm tới ép cưới! Mẹ về đúng lúc lắm, mau hủy hôn đi, đuổi cô ta về!”

Ánh mắt của mẹ anh ta lướt qua mọi người rồi dừng lại trên gương mặt tôi.

Bà dụi mắt một cái, rồi đột ngột trợn trừng, giọng run lên:

“Cô… cô Lâm Là… là cô thật sao?”

Tôi mỉm cười dịu dàng với bà ấy, coi như ngầm thừa nhận câu hỏi.

“Lâm… Hạ Hạ, sao con lại tới!? Sao không báo trước, dì còn kịp chuẩn bị một bàn đầy món ngon cho con!”

Mẹ của Lục Thời Dực nhìn tôi, khóe mắt nhăn nheo gần như sắp nở hoa.

Tôi hất cằm về phía Lục Thời Dực, ý vị sâu xa đáp:

“Nhờ quý tử nhà dì ban tặng, tôi đã no căm tức rồi, khỏi cần ăn thêm gì nữa.”

Mẹ Lục cười gượng, bước tới định nắm tay tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng tránh đi.

“Hạ Hạ, con sao vậy? Có phải bị uất ức không? Sắp là người một nhà rồi, có chuyện gì cứ để dì làm chủ cho con!”

“Mẹ! Người một nhà gì chứ! Con tuyệt đối sẽ không cưới cô ta đâu!”

Lục Thời Dực sốt ruột quát lên, như thể chỉ hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với tôi.

“Dì cũng thấy rồi đó, dì Lục, con trai dì đối xử thế này, nhà tôi thật sự trèo không nổi.”

Mẹ Lục mím môi suy nghĩ vài giây, rồi bất ngờ vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt Lục Thời Dực.

“Thằng vô dụng! Mắt mũi để đâu rồi? Bị mỡ lợn che mắt à? Hủy hôn cái gì mà hủy! Mẹ là người đầu tiên không đồng ý!”

Lục Thời Dực ôm mặt, không thể tin được nhìn mẹ mình, như thể đây là lần đầu tiên anh ta bị đánh từ bé đến giờ.

Hơn nữa, lại còn bị đánh giữa bao nhiêu người như vậy.

“Mẹ! Cái con Lâm Hạ này cho mấy người uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Cô ta chẳng phải chỉ là một phóng viên nhỏ thôi sao? Sao cứ nhất định bắt con phải cưới cô ta?”

“Nói thật với mẹ, con đã có đối tượng tốt hơn rồi! Dù mẹ có đánh chết con, con cũng sẽ không cưới Lâm Hạ!”

Mẹ Lục nhìn người con trai từng khiến mình vô cùng tự hào, giờ chỉ cảm thấy thất vọng đến cực điểm.

Cơn giận dâng lên, bà dứt khoát ném hết giỏ rau trong tay vào mặt Lục Thời Dực.

“Nhà họ Lục sao lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như mày, cha mày dưới suối vàng chắc cũng tức chết vì mày rồi!”

“Cút khỏi nhà họ Lục cho tao! Nhà họ Lục không có đứa con như mày!”

Nói rồi, bà ngồi phịch xuống, nước mắt không ngừng chảy, liên tục lau mặt.

Tôi cũng không phải loại người sắt đá, có ân có oán phân minh, sẽ không trút giận lên người vô tội.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)